Im lặng là một sự xa xỉ

Thứ tư - 05/03/2025 22:27
Những ước mơ cũ kĩ của họ giờ chỉ còn là câu nói quen thuộc mà cả hai hiếm khi đều đồng tình: "Giá như chúng ta có tiền." Tôi không ghét họ, nhưng tôi sợ mình sẽ giống họ – sống cả đời chỉ để đợi một điều gì đó không bao giờ xảy đến.
***
Khi im lặng, chúng ta đều trông thật dễ mến và đáng tin.
Trong cái thành phố ngột ngạt này, nơi mọi thứ tôi chạm vào đều phủ một lớp bụi, đường phố thì chật ních những chiếc xe vào giờ cao điểm, sự thoải mái là điều xa xỉ mà tôi không bao giờ dám nghĩ tới. Với mật độ dân số chỉ nghe qua cũng đã thấy nghẹt thở, người ta sống chen chúc như những con cá mòi, trong những căn nhà ẩm mốc, những con hẻm tối tăm và những cơn giận dữ, chửi bới diễn ra như cơm bữa. Mẹ tôi, cũng như bao người phụ nữ khác, hay bực bội và cáu bẩn với bố tôi – về sự cộc cằn, về những giấc mơ của bà luôn bị ông xem như những thứ kì lạ. Mẹ thường lấp lửng mơ hồ rằng bà muốn rời đi, rời khỏi cái nhà này, nhưng chưa bao giờ bà rời đi thực sự. Bố tôi là người ít nói, nhưng một khi ông đã nói ra, đó chỉ toàn là những lời khó nghe. Có hôm ông ngồi thừ ra bên bàn cơm, chỉ lặp đi lặp lại: "Nếu chúng ta giàu thì mọi thứ đã khác". Thật như một trò đùa của số phận, tôi nghĩ đó là lời thật lòng nhất mà ông có thể nói ra.

Lời nói, trong những ngôi nhà như nhà tôi, chỉ có hai kiểu: hoặc cãi nhau, hoặc im lặng. Mà im lặng là sự xa xỉ, nên nhà tôi chẳng mấy khi có nó. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu có phải mình lớn lên trong tiếng cãi vã không, hay tiếng ồn ấy chỉ là cái nền cho một sự bế tắc lớn hơn về sau? Có lần, trong một bữa tiệc cuối năm, tôi ngồi cạnh một người bác. Ông kể rằng ông vừa bán đất ở quê để chữa bệnh cho mẹ, nhưng không kịp. "Giờ tôi có tiền, nhưng chẳng có ai cùng tôi chia sẻ niềm vui giống như xưa" anh nói, giọng khản đặc. Tôi chẳng biết nói gì ngoài việc gật đầu, rồi quay sang ăn miếng cơm còn lại đã nguội ngắt. Thức ăn chẳng ngon, nhưng ăn ít ra còn dễ hơn nói.
Những ngày sau đó, tôi thường nghĩ về câu chuyện ấy. Về sự bất lực của lời nói, khi mà mọi thứ đều đã được định đoạt sẵn. Bố mẹ tôi cũng vậy. Có những ngày họ không cãi nhau, nhưng sự yên lặng ấy còn nặng nề hơn, nó giống như đá đè lên ngực. Những ước mơ cũ kĩ của họ giờ chỉ còn là câu nói quen thuộc mà cả hai hiếm khi đều đồng tình: "Giá như chúng ta có tiền." Tôi không ghét họ, nhưng tôi sợ mình sẽ giống họ – sống cả đời chỉ để đợi một điều gì đó không bao giờ xảy đến.
Thành phố này, giống như nhà tôi, là một nơi mà mọi người phải hét lên để nghe thấy nhau. Nhưng càng hét, người ta lại càng quên mất mình muốn nói gì. Có lẽ vì thế mà tôi thích sự im lặng, bởi trong im lặng, ít nhất tôi còn có thể nghe được chính bản thân mình. Nhưng im lặng mãi thì cũng khó. Tôi ăn để lấp chỗ trống, để làm một hành động gì đó giữa những khoảng lặng, để tôi không phải nói. Và trong những lúc ấy, tôi lại tự hỏi: Liệu tôi có đang sống, hay chỉ đang cố sống sót?

Tác giả:  Seagulls Dying - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập33
  • Máy chủ tìm kiếm1
  • Khách viếng thăm32
  • Hôm nay11,192
  • Tháng hiện tại20,034
  • Tổng lượt truy cập11,806,421
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây