Cô biết anh yêu cô, yêu theo cách riêng của anh. Nhưng gia đình cô thì không nghĩ vậy. Mẹ cô khóc suốt, cha cô buồn bã, gọi anh là kẻ dụ dỗ. Họ bảo cô còn quá trẻ, và anh thì quá nhiều tuổi. Tình yêu không đủ để sống.
***
Tố Vân - khi cô viết những dòng này, là lúc cô vừa bước sang tuổi ba mươi hai. Trên mạng xã hội, thỉnh thoảng cô lại nhìn thấy những tấm hình gia đình ấm áp của người xưa, cùng một bé gái có đôi mắt rất giống anh. Cô mỉm cười, không phải vì hạnh phúc, cũng chẳng phải vì tiếc nuối. Chỉ là… lòng mình vẫn còn một chút rung nhẹ khi nhắc đến cái tên: Ngọc Bắc.
Năm đó, cô mười bảy tuổi. Mùa hè vừa đến, và chiếc sim điện thoại của cô bất ngờ không còn tín hiệu. Hẳn là số mệnh đã khéo léo sắp đặt một cách ngẫu nhiên – đúng dịp Viettel tổ chức chương trình "hỗ trợ sim tận trường". Hôm ấy trời nắng nhẹ, bầu trời mang một màu xanh trong trẻo, cô nhớ như in, tà áo dài trắng dính một vệt bụi đỏ từ sân trường, và anh – một nhân viên lớn hơn cô 11 tuổi – đã cúi xuống đưa tay kiểm tra chiếc sim nhỏ bé của cô, ánh mắt anh hơi nheo lại, môi cười rất nhẹ.
Anh không đẹp trai theo kiểu hào nhoáng, nhưng anh có nét gì đó rất vững chãi. Giọng nói anh trầm, chậm rãi, và lịch thiệp đến mức khiến cô – cô gái vừa chập chững học cách rung động – thấy mình như bị rơi vào một lối đi không lối thoát.
Họ bắt đầu nhắn tin. Cô lấy cớ hỏi anh về cách dùng điện thoại, về sim, về gói cước. Anh trả lời nhiệt tình. Rồi đến lúc cô hỏi anh đang làm gì, đã ăn chưa, tối có bận không. Anh cũng hỏi lại cô những điều tương tự. Từ khi nào mà chiếc điện thoại trở thành vật bất ly thân, cô cũng không rõ. Cô chỉ biết rằng, mỗi lần thấy tên anh hiện lên màn hình, tim cô lại đập nhanh hơn một nhịp.
Tình cảm đó không giống với những rung động học trò thông thường. Nó vừa vụng về, vừa dữ dội. Anh đưa đón cô sau giờ học, dặn cô giữ áo dài cẩn thận, luôn có chai nước để trong cốp xe cho cô mỗi khi tan trường. Anh kể cô nghe về thế giới người lớn – công việc, áp lực, sự cô đơn, và cả những tổn thương anh từng trải.
Năm sau, cô vào đại học. Ngôi trường cô theo học là một trong những trường công lập danh giá nhất miền Tây. Cuộc sống sinh viên bận rộn, lớp học, hoạt động nhóm, những khi ôn bài thâu đêm. Nhưng dù bận thế nào, cô vẫn không quên nhắn tin cho anh mỗi tối, kể anh nghe những câu chuyện nhỏ trong ngày.
Anh và cô vẫn yêu nhau, yêu theo cách của hai người ở hai thế giới khác nhau nhưng vẫn cố gắng giữ lấy nhau.
Cô không rõ mình bắt đầu thay đổi từ khi nào. Vào năm thứ tư đại học, cảm nhận cơ thể mình có chút thay đổi nhẹ, cô mua que về thử và kết quả hiện lên hai vạch đỏ chói.
Cô không khóc. Cô chỉ thấy mọi thứ quay cuồng. Cô gọi điện báo với anh. Anh im lặng một lúc lâu, rồi nói anh sẽ cưới cô. Anh sẽ lo cho cô học tiếp dù lúc đó anh đang rất khó khăn về kinh tế.
Cô biết anh yêu cô, yêu theo cách riêng của anh. Nhưng gia đình cô thì không nghĩ vậy. Mẹ cô khóc suốt, cha cô buồn bã, gọi anh là kẻ dụ dỗ. Họ bảo cô còn quá trẻ, và anh thì quá nhiều tuổi. Tình yêu không đủ để sống.
Cô muốn giữ đứa bé, nhưng bác sĩ bảo cái thai nằm ngoài tử cung. Cô phải phẫu thuật. Không có lựa chọn nào khác. Cô đã cắn răng ký vào giấy cam kết, nước mắt không ngừng rơi, tim cô nghẹn lại.
Căn phòng lạnh và xung quanh ai cũng có con bên cạnh. Cô nằm đó một mình, mệt mỏi, không còn sức để đau. Nhưng điều khiến cô kiệt quệ hơn chính là khi cô phát hiện, trong lúc cô vật vã với đứa con không thể giữ, thì điện thoại của anh liên tục sáng đèn với những tin nhắn ngọt ngào từ một cô gái khác. Những dòng chữ “em nhớ anh”, “anh cũng yêu em” không phải của cô và cũng không dành cho cô.
Và còn tệ hơn, cô vô tình đọc được đoạn trò chuyện giữa anh và người yêu cũ ở nước ngoài. Họ vẫn giữ liên lạc, vẫn hẹn ngày gặp lại, vẫn nhớ nhung nhau mỗi ngày.
Cô cười trong nước mắt. Một tiếng cười nghẹn như ai đó vừa bóp nát trái tim mình.
Cô không nói gì với anh. Sau khi xuất viện, cô chủ động nói chia tay. Anh không van xin, cũng không níu kéo. Chỉ lặng im.
Cuộc đời có những trùng hợp kỳ lạ. Vài tháng sau, cô đi chơi cùng đám bạn cũ, và anh cũng có mặt. Anh đến muộn, tay nắm chặt bàn tay một cô gái khác. Họ trông đẹp đôi – ít nhất là theo chuẩn mực xã hội.
Cô chỉ đứng đó, bất động. Tim cô không đau như trước, nhưng có gì đó thắt nghẹn. Không phải vì anh đã quên cô, mà vì cô đã từng trao cho anh tất cả – cả trái tim, tuổi trẻ, và một sinh linh bé nhỏ – để rồi không giữ lại được gì.
Thời gian dần trôi. Cô tốt nghiệp, đi làm, rồi chuyển qua tỉnh thành khác làm việc, cô muốn quên đi hết những ký ức đau buồn nơi thành phố ấy. Cô vẫn độc thân. Những mối quan hệ mới đến rồi đi, nhưng chưa ai chạm được vào phần sâu nhất trong cô – nơi ký ức về đứa bé vẫn còn ngủ yên.
Đôi khi, trong đêm, cô mơ thấy con. Một đứa trẻ ngồi co ro nơi gốc giường, gọi khẽ: "Mẹ ơi." Cô tỉnh giấc, ôm bụng, lặng lẽ khóc.
Bác sĩ nói khả năng sinh con của cô chỉ còn 50%. Cô không tuyệt vọng, cũng không hy vọng. Cô sống tiếp như một người đã học được cách cất ký ức vào ngăn kín nhất của tim.
Mười năm sau, cô thấy anh trên mạng xã hội. Anh đã có vợ, một bé gái xinh xắn, đôi mắt to tròn và mái tóc dày. Họ cười rạng rỡ bên nhau trong bức ảnh đón xuân.
Cô chỉ xem và rồi lặng lẽ lướt qua.
Không ai biết cô từng là gì trong cuộc đời anh. Không ai biết cô từng mất đi điều thiêng liêng nhất vì anh. Và cô cũng không cần ai biết.
Vì cô đã thôi oán trách. Cô đã chọn tha thứ. Không phải cho anh, mà là cho chính mình – cô gái bé nhỏ của năm 17 tuổi, đã từng yêu hết lòng, đã từng tin hết dạ.
Cuộc đời ai cũng có một đoạn đường để tiếc nuối, nhưng không ai mãi đứng lại ở đó.
Cô bây giờ – vẫn độc thân, vẫn vui tính, vẫn có những buổi sáng pha cà phê nghe nhạc sến, những buổi tối đọc lại truyện cũ và mỉm cười vì mình đã sống một tuổi trẻ thật đậm sâu.
Và thỉnh thoảng… cô vẫn nhớ về con. Như một đóa hoa chưa kịp nở. Nhưng cô tin, ở một nơi nào đó, con vẫn đang mỉm cười với mẹ.