MẶT TRỜI SẼ LÊN, HOA SẼ NỞ
Thứ tư - 06/08/2025 22:58
Trên đầu anh, những cánh hoa giấy bay bay theo cơn gió. Trong tay anh, bó hoa hướng dương rực rỡ đong đầy hy vọng. Cảnh tượng đầy màu sắc và hương thơm này khiến anh cảm thấy như đang đắm chìm trong thiên nhiên tươi đẹp...
“Mình kết thúc rồi!”
Một tin nhắn vỏn vẹn bốn từ để đáp lại cho hàng chục tin nhắn dài lê thê như cải lương của Nhã. Quân nói anh không thích con gái ủy mị, bám víu tình cảm, vì vậy khi mà cô đã quá say đắm anh rồi thì anh nghĩ họ nên chấm dứt.
Nhã cố gắng kiềm chế những cảm xúc trong lòng đang dâng trào như sóng dữ. Cô không thể hiểu sao Quân lại có thể dễ dàng chia tay đến như vậy.
Nhưng sau đó, Nhã đã nhận ra rằng mình sẽ không thể để cho một người như Quân làm tổn thương trái tim của bản thân nữa.
Đã ba giờ sáng.
Cô quyết định xóa tất cả mọi thứ về anh trong điện thoại và máy tính.
Hai tháng sau khi chia tay.
Giấc ngủ đến với cô vẫn thật khó khăn, mỗi lần nằm xuống gối, những kỷ niệm đẹp của cô và Quân lập tức tràn về, lấp kín não bộ khiến đầu cô như muốn nổ tung. Cô nhìn vào điện thoại của mình, thật trống rỗng khi không còn thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Quân.
Vừa chợp mắt được một chút thì điện thoại reo, đầu dây bên kia là giọng Hoa – bạn thân của cô xối xả:
“Bảo mày chấm dứt sớm với nó mà mày không nghe, nó đi nói khắp trường là mày làm phiền nó kìa, tao tức quá cãi nhau với nó một hồi, đúng là thằng khốn khiếp mà!”
“Thôi tao cảm thấy nhức đầu quá, mày đừng nói gì về Quân nữa.”
Hoa cúp máy, cúp cái rụp, chắc là giận rồi.
Tâm trạng của Nhã bỗng trở nên uất ức đến khó chịu, cô cảm thấy bị tổn thương và xúc phạm vì đã tin tưởng Quân. Cô chán chường ngã xuống giường, đảo mắt nhìn quanh, chợt cô trông thấy những bông hoa đã úa tàn nơi góc phòng, rồi cô ngồi dậy nhìn vào gương, chính bản thân Nhã cũng đang tàn úa.
Nhã rời khỏi căn hộ nhỏ của mình và bước ra đường, cô đưa bàn tay ngang tầm mắt, để cho những tia nắng dìu dịu len qua từng kẻ tay. Thật ấm áp.
Cô đi dạo trên con đường trồng đầy hoa giấy hai bên, mỗi khi cơn gió thoảng qua, tiếng lá cây xào xạc kèm theo những bông hoa rơi nhè nhẹ, tạo nên không gian yên bình và tĩnh lặng.
Cô thấy một cửa hàng hoa đáng yêu bên đường, trước cửa hàng đầy ắp các loại hoa tươi. Mắt cô liền dừng lại trên một bó hoa hướng dương rực rỡ, với những cánh hoa vàng óng ánh.
Cô cất tiếng hỏi một cách nhẹ nhàng: "Làm ơn cho tôi xem bó hoa hướng dương kia được không ạ?"
Chủ cửa hàng lịch sự lấy bó hoa đó ra khỏi thùng đựng, cô chăm chú nhìn ngắm, cảm thấy rất hài lòng với lựa chọn của mình.
Nhã cầm bó hướng dương trong tay và bước chân nhịp nhàng trên con đường vắng vẻ, mải mê đếm những cánh hoa, một thanh niên đạp xe ngược chiều bất ngờ va phải Nhã, làm bó hoa rơi xuống đất, chàng trai theo quán tính nhảy xuống đường vô tình hất mạnh chiếc xe đạp vào tường một cái rầm.
Bốn mắt tròn xoe nhìn nhau.
Một thanh niên lo ngắm mây trời.
Một cô gái mải đếm cánh hoa.
Không biết ai nên bắt đền ai.
Nhã đưa tay về phía trước lịch sự đỡ chàng thanh niên đứng dậy: “Xin lỗi, anh có sao không?”
“Không sao, tại tôi không nhìn đường thôi, không sao đâu.”
“Xe của anh có bị làm sao không?”
“Không sao, không bị gì đâu.” Nhật dựng chiếc xe đạp lên, bánh xe sau rớt xuống, khung sườn xe gãy làm đôi.
“Tôi hơi mạnh tay quá…” Nhật cười bối rối.
Nhã nhặt bó hoa hướng dương lên, đặt vào giỏ chiếc xe đạp.
“Ngã tư phía trước có chú sửa xe, anh đẩy lên đó xem sao, để tôi đẩy phụ cho.”
Thế là mỗi người một phần của chiếc xe đạp đi cùng nhau một quãng đường
Sau khi sửa xe, hai người tạm biệt rẽ sang hai hướng.
Nhật vừa đạp xe vừa suy nghĩ mông lung về cuộc gặp gỡ tình cờ này, đến khi đậu đến trước cửa nhà thì mới ngớ người phát hiện bó hoa hướng dương của Nhã vẫn còn trên giỏ xe của mình.
Nhật cầm bó hoa bước vào trong nhà, mẹ anh ấy đang tưới cây nhìn thấy anh liền ngạc nhiên hỏi:
“Con về rồi à, ủa con lấy bó hoa này ở đâu ra vậy?”
Nhật còn đang lúng túng không biết trả lời như thế nào thì mẹ anh tiếp lời.
“Bó hoa hướng dương này mẹ mới bán lúc nãy mà.”
“Thật hả mẹ?”
“Thật sao không, chính tay mẹ chọn giấy gói gói lại và thắt cái nơ xanh này mà.”
Nhật đi đến bên quầy tính tiền tìm sổ hóa đơn hôm nay lật vội.
“Là tên Nhã…”
Phía dưới còn có kèm cả số điện thoại.
“Con chạy xe đụng trúng người ta, người ta làm rơi bó hoa lại.”
“Chết thật, phải cẩn thận chứ con, rồi cô bé đó có làm sao không? Cô bé đó cũng thường hay đặt hoa giao tận nhà, mai con lấy địa chỉ rồi giao lại cho người ta bó hướng dương khác đi.”
“Chắc chắn rồi ạ.” Nhật nhìn vào tờ hóa đơn và mỉm cười.
Sáng hôm sau Nhật đạp xe đến nhà Nhã, trong giỏ xe của anh là một bó hoa hướng dương mới tinh, tươi sáng rực rỡ.
Anh tràn đầy háo hức khi chuẩn bị gặp Nhã một lần nữa, nhưng đồng thời cũng lo lắng về cách cư xử của mình trước cô gái đáng yêu này. Nhật cảm thấy một chút ngượng nghịu vì anh không chắc chắn liệu Nhã có nhận ra anh hay không, hoặc liệu cô có đón nhận bó hoa của anh hay không… Tuy vậy, anh vẫn sẵn sàng để làm quen cô một lần nữa.
Nhã không có nhà.
Bên ngoài cổng đã bị khóa, Nhật lúng túng nhìn xung quanh, dường như không có ai ở nhà.
Suy nghĩ hồi lâu, Nhật quyết định lấy một tờ giấy ghi chú và vẽ một hình ông mặt trời nhỏ lên đó, rồi Nhật gấp tờ giấy và đặt nó vào bó hoa hướng dương rực rỡ của mình. Anh đặt bó hoa trước cửa nhà của Nhã và quay lưng đạp xe về nhà.
Hai ngày sau,
Nhật đạp xe đi ngang nhà Nhã, anh dừng xe ngay trước cánh cổng vẫn đang bị khóa chặt. Anh đứng im, nhìn chằm chằm vào bó hoa hướng dương đã bị héo úa vẫn còn nằm yên trên bậc thềm, anh ngó xung quanh để tìm hàng xóm của Nhã hỏi thăm nhưng chẳng thấy ai để mở lời.
Nhật quyết định đem bó hoa úa tàn này về nhà, và sáng mai lại thay bằng một bó hướng dương tươi mới rực rỡ khác kèm tờ ghi chú vẽ hình mặt trời bên trong.
Nhã lại không có nhà, Nhật bắt đầu nghi ngờ không biết mình có nhầm lẫn địa chỉ của cô hay không. Tuy vậy, anh vẫn quyết định sẽ thay bó hoa héo úa thứ hai bằng một bó hoa mới.
Nhật háo hức đạp xe đạp trên con đường quen thuộc.
Trên đầu anh, những cánh hoa giấy bay bay theo cơn gió. Trong tay anh, bó hoa hướng dương rực rỡ đong đầy hy vọng. Cảnh tượng đầy màu sắc và hương thơm này khiến anh cảm thấy như đang đắm chìm trong thiên nhiên tươi đẹp.
Cổng nhà Nhã không khóa, Nhật hồ hởi định gọi thì một chàng trai chạy mô tô đến dừng xe ngay trước mặt Nhật. Anh ta cởi nón bảo hiểm, để lộ một mái tóc bồng bềnh lãng tử.
Quân đưa mắt nhìn từ trên xuống dưới người thanh niên trước mặt, cười khẩy và nói.
“Bạn trai mới của Nhã hả?”
Nhật còn đang lúng túng không biết nên trả lời như thế nào thì Nhã xuất hiện, trên tay cầm theo một chiếc tua vít.
“Hoặc là anh đi liền, hoặc là tôi sẽ đâm bể bánh xe của anh.” Nhã nói với Quân.
“Em có cần phải làm giá đến mức đó không, anh đã cố tình đến đây để làm hòa rồi.” Quân khó chịu.
“Đi hay không?”
Quân bực bội leo lên chiếc mô tô, lẩm bẩm trong miệng vài câu chửi thề rồi rồ ga đi mất.
Nhật cúi xuống nhìn bó hoa trên tay mình rồi ngước lên nhìn Nhã. Nhã mỉm cười đón lấy bó hoa.
“Cảm ơn anh, lúc nãy cô Minh có gọi điện thoại cho em nói là anh đến. Xin lỗi vì mấy ngày vừa qua em đi du lịch nên không có ở nhà.”
“À… anh sơ ý quá lẽ ra nên gọi điện thoại trước.”
“Chiếc xe đạp vẫn ổn chứ?” Nhã hỏi.
“Vẫn chắc chắn lắm, chú Tư sửa xe tay nghề giỏi thật.” Nhật vừa nói vừa đá nhẹ vào bánh sau xe để chứng minh cho Nhã thấy.
“Vậy có chở được hai người không nhỉ?”
Nhật như đóng băng khi nghe Nhã hỏi.
Nhật đang chở Nhã trên chiếc xe đạp nhỏ, đi qua con đường vắng vẻ, nắng chiều dịu dàng thả từng tia sáng xuống phố phường. Tiếng gió xào xạc, Nhã ngồi đằng sau đưa tay đón lấy một bông hoa giấy, rồi thổi nhẹ cho nó bay theo những bông hoa khác. Nhật đạp xe chầm chậm, cảnh vật ngày hôm nay sao rực rỡ lạ thường.
Trong phòng khách nhà Nhã, trên bàn hôm nay có một bình hoa hướng dương, nở rộ.
Tiếp nối số blog tối nay, mời bạn lắng nghe truyện ngắn Vì người không đáng mà từ bỏ mọi thứ
Cha mẹ luôn dặn tránh xa nguy hiểm nhưng lại không nói nếu gặp nguy thì nên làm gì. Ví như hồi nhỏ cha mẹ luôn dặn cách xa ao, sông... nhưng lại không nói nếu ta ngã xuống thì nên làm gì, khi ngã xuống chỉ biết nguy hiểm phải thoát ra bằng mọi cách nhưng lại không có cách nào ngoài vùng vẫy, đến khi gặp được một người không nằm trong lời dặn dò của cha mẹ cứu ta, liền cho rằng người đó chính là thần, là tín ngưỡng mà bản thân theo đuổi.
Nhưng lại không biết rằng nơi ta vừa ngã xuống nước lại không sâu, chỉ cần vững chân đứng lên là có thể an toàn, là do quá cố chấp hay do quá ngu ngốc.
Tố Như từ nhỏ đã được gia đình bao bọc khỏi những nguy hiểm nên khi cô gặp nguy hiểm bản thân không biết phải làm như thế nào gặp được người tình nguyện tin tưởng, bảo vệ cô. Cô liền cho rằng bản thân là người quan trong đối với anh ta vì thế một mực muốn ở bên anh ta nhưng lại phát hiện tất cả đều là do cô tự ảo tưởng.
Sân bay quốc tế
Tố Như cằm trên tay tấm vé máy báy, hai mắt vô thần không nhiễm hạt bụi dường như trên thế gian này không còn bất cứ điều gì có thể làm cô bận tâm.
Nhớ lại quá khứ, khi cô mới 20 tuổi là lúc tâm hồn bay bổng, cuộc sống tràn đầy những ước mơ cùng khát vọng. Ôm ấp hoài bão lớn lao đặt chân đến một vùng đất xa lạ mặc kệ sự khuyên ngăn của gia đình.
Nhớ đến lúc đó trong lòng không khỏi nở nụ cười chế giễu.
Một thiếu nữ 20 tuổi được gia đình nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa nhưng có lẽ được gia đình đặt trong lồng kính, tính tình cũng trở nên kiêu ngạo khiến cô lầm tưởng cuộc sống vốn tốt đẹp như thế.
Từ nhỏ cô đã luôn mơ ước trở thành một nhà thiết kế, “người đẹp vì lụa” cô muốn tạo ra những bộ trang phục thực lộng lẫy khoác lên người có thể tôn lên vẻ đẹp của chủ nhân. Nhưng người thân luôn phản đối cô trở thành một nhà thiết kế, họ nói với cô rằng “Nếu cần gì có thể nói với anh/mẹ, xã hội bên ngoài rất phức tạp không đơn giản như con nghĩ đâu”.
Tố Như lúc ấy nào có để những lời ấy ở trong lòng, cô thiết nghĩ “Cô đâu yếu đuối như vậy”, mặc kệ sự khuyên nhủ của người thân, Tô Như muốn trở thành một con người độc lập, thành công chứng minh với người thân cô không cần sự bao bọc của họ vẫn có thể sống tốt.
Vì thế cô không từ mà biệt đặt vé máy bay đến thẳng nước Y cắt đứt mọi liên lạc với gia đình.
Thời gian đầu, Tố Như vẫn chưa nhận ra sự khắc nghiệt của cuộc sống khi không có sự bảo vệ của người thân cùng gia thế hậu thuẫn phía sau.
Tố Như chọn một khách sạn có giá đắt đỏ ở thành phố B để nghỉ ngơi. Tiền trên người không nhiều nhưng cô tin bản thân có năng lực kiếm tiền trước khi tiêu hết số tiền trên người.
Hai tuần sau, Tố Như đã nộp đơn xin việc vào hơn 5 công ty thời trang nổi tiếng nhưng đều bị từ chối rằng “không có kinh nghiệm/ không có bằng cấp/ mẫu thiết kế không theo kịp thời đại…” với rất nhiều lý do khác.
Tố Như khi đi du học vì không muốn để gia đình phát hiện nên cô chỉ theo học chứ không thi lấy bằng cấp cũng không có kinh nghiệm nhưng họ lại nói mẫu thiết kế của cô không theo kịp thời đại khiến cô rất bất mãn.
Một thời gian sau, mẫu thiết kế mà cô nộp đến công ty thời trang Luy vậy mà lại trở thành mẫu thiết kế được ưa chuộng nhất được mọi người đón nhận. Tố Như bất mãn “họ đây là ăn cắp” đến công ty Luy chất vấn nhưng điều cô nhận được chính là sự mỉa mai cùng uy hiếp của những kẻ kia và lời châm biếm “một kẻ dân đen không có quyền thế nên biết điều mà câm miệng lại.”
Lòng tự trọng cùng tính cách kiêu ngạo của cô không cho phép cô để yên như vậy, nhưng sau đó cô bắt buộc phải nhẫn nhịn vì những kẻ kia cho cô vào trại giam vì tôi gây rối.
Tố Như đã dùng hết số tiền mà cô đem theo để tiếp tục thực hiện ước mơ, cô hạ mình xin làm việc tại một gian hàng bán quần áo tại một trung tâm thương mại.
Cứ tưởng mọi chuyện sẽ đi theo kế hoạch nhưng không có. Trong lúc tư vấn bán hàng cô bị khách hàng vu oan ăn trộm còn hạ nhục cô bằng những lời nói thô tục, những kẻ ở đây không một ai tin tưởng vào lời biện minh của cô mà hùa theo coi cô là kẻ trộm.
Đây là lần thứ hai cô chịu nhực nhã như thế, từ lần kia cô đã nói với bản thân sẽ không bao giờ để chuyện như thế xảy ra.
Tố Như thật sự tức giận, dưới con mắt khó tin của những kẻ kia cô không do dự mà dùng hết sức tát vào mặt kẻ vu oan cô, nhưng một người chân yếu tay mềm như cô làm sao có thể phản kháng lại nhiều người như thế.
Lúc này cô thật sự đã hiểu “Không có gia đình hậu thuẫn cô chẳng là cái gì cả.”
Tố Như không khuất phục vùng vẫy thoát khỏi đám người kia nhưng chỉ còn sự tuyệt vọng cùng phẫn nộ.
“Dừng lại. Mấy người đang làm gì.”
Tố Như giật mình dùng đôi mắt tràn đầy phẫn nộ hướng đến nơi phát ra âm thanh. Khoảnh khắc đó thời gian như dừng lại, cô ảo tưởng người đàn ông khắp người tỏa ra hào quang lấp lánh chính là thiên sứ do ông trời phái đến bảo vệ cô.
Ánh mắt cô nhìn anh ta như coi anh ta là ánh sáng duy nhất mà cô theo đuổi. Vì cái thứ gọi là ánh sáng vĩ đại đó, cô từ bỏ ước mơ của bản thân cam tâm tình nguyện chịu đựng khổ cực, sỉ nhục để có thể đến bên cạnh anh ta.
Anh ta là Hàn tổng - tổng đài của một tập đoàn lớn trong nước. Tố Như nằm gai nếm mật, không ngừng nỗ lực hơn một năm để có thể đứng bên cạnh anh ta với tư cách một thư ký riêng.
Tất cả mọi người đều biết cô một lòng vì anh ta, cô cũng không giấu diếm mà tỏ tình với anh ta.
Giây phút anh ta đồng ý.
Nếu nói là vui mừng thì quá tầm thường, Tố Như hạnh phúc như cả thế giới chỉ có hai người và ảo tường người này chỉ yêu mình cô, chỉ cần mình cô.
Tố Như không cầu mong gì chỉ mong có thể ở bên cạnh anh ta, ngắm nhìn anh ta, ăn cơm cùng anh ta... chỉ muốn thế giới này chỉ có cô và anh ta.
Nhưng tất cả những điều đó chỉ là một giấc mộng đẹp, “mộng tỉnh tình tan”.
Ở bên anh ta ba năm thứ cô nhận được không phải là ngọt ngào, tình yêu nồng cháy mà là sự nhục nhã cùng mỉa mai, khinh thường của những người bên cạnh mà tất cả những thứ đó đều xuất phát từ anh ta.
Cô còn nhớ một lần lấy thân phận là bạn gái đi với Hàn Minh tham gia bữa tiệc sang trọng, cô bị đối tác nữ của anh ta sỉ nhục bắt cô hầu rượu cả bàn. Cô mặc dù không muốn nhưng nghĩ đến người này là đối tác quan trọng của anh ta mà nhẫn nhịn hầu rượu đến cuối buổi còn phải cúi đầu cảm ơn nhận lấy tiền bo của bọn họ.
Bây giờ nghĩ lại Hàn Minh mang cô tới đấy đơn giản muốn cô làm trò cười nhưng cô lại ngu ngốc vì anh ta mà nhẫn nhịn, còn vọng tưởng anh ta sẽ giúp cô.
Một lần Hàn Minh uống say gọi cô đến đón, cô lúc ấy vui mừng tự cho rằng Hàn Minh say cũng chỉ nghĩ đến cô, không trang điểm gì mà ăn mặc đơn giản lái xe vội vã đến. Nhưng hóa ra anh ta đem cô ra cá cược với bạn “chỉ cần một cú điện thoại chưa đầy 10 phút cô ta sẽ có mặt” và làm theo mọi yêu cầu của anh ta.
Tố Như thực sự làm theo mọi yêu cầu của Hàn Minh, hát, uống rượu, rót rượu cô đều làm nhưng yêu cầu cuối cùng của Hàn Minh cô không thực hiện mà bỏ đi, cuối cùng bị tai nạn. Cho dù như vậy chỉ cần anh ta mua cho cô một bữa sáng, dỗ dành cô một chút, cô liền tha thứ cho anh ta coi như mọi chuyện chưa xảy ra mặc dù yêu cầu của anh ta muốn cô hôn bạn anh ta.
Cho đến một năm trở lại đây, Tố Như đã dần tỉnh ngộ.
Sinh nhật năm 24 tuổi của cô, anh ta đã hứa là sẽ ở bên cùng cô đón sinh nhật. Cô trong lòng tràn đầy hạnh phúc tự mình chuẩn bị một bàn tiệc thịnh soạn đợi hắn đến hơn nửa đêm, nhưng cuối cùng một cuộc gọi cũng không có. Tố Như ngồi ngây ngốc cả buổi chờ hắn môt tin nhắn nói “anh bận không về được, chúc mừng sinh nhật” khó như vậy sao.
Sáng ra tiếng điện thoại kêu, lòng Tố Như dấy lên hi vọng nhưng tin mà cô nhận được là tấm ảnh anh ta cùng người phụ nữ ôm nhau ngọt ngào dưới khung cảnh lãng mạn.
Tố Như nhìn chiếc bánh sinh nhật vì đợi anh ta mà chưa kịp ăn mừng sinh nhật mình “lỡ thắp nên xong anh ấy về thì sao hay là đợi thêm chút nữa.”
Mấy ngày sau, Hàn Minh đưa Vũ Yến về nhà tuy không nói nhưng cô hiểu anh ta muốn cô dọn ra khỏi căn nhà này.
Mọi chuyện đều đã rõ ràng như vậy nhưng Tố Như nhớ đến lần đầu tiên hai người gặp nhau, trong lòng vẫn còn một chút hi vọng.
Nhưng hi vọng cuối cùng cũng bị anh ta dẫm nát.
Anh ta vì cứu người phụ nữ kia mà buông tay cô để cô ngã xuống nước.
Anh ta rõ ràng biết, Tố Như không biết bơi cũng rất sợ nước, có lần vì ngã xuống nước mặc dù nước không sâu nhưng vì nỗi ám ảnh sợ hãi hồi nhỏ nên cô phải nằm viện bốn ngày nhưng anh ta vậy mà dứt khoát buông tay cô ấy.
Khoảnh khắc Hàn Minh buông tay, trái tim Tố Như đau đớn vỡ nát như ngàn đao đâm xuyên.
Nước khiến cô sợ hãi vì nỗi ám ảnh hồi nhỏ nhưng cái buông tay của anh ta làm cõi lòng cô tan nát vì tình yêu mà cô trân trọng nơi con tim, trong mắt anh ta không chỉ xứng đáng bị dẫm dưới chân, mang ra làm trò đùa cho thiên hạ.
Nỗi đau lấn áp niềm sợ hãi giúp cô tỉnh táo nhìn con người vô tình kia, cô muốn ghi nhớ rõ con người này trong khoảnh khắc này để nhắc nhở bản thân đã từng ngu ngốc như thế nào.
Tố Như không rẻ mạt đến mức cầu xin ngươi sự giúp đỡ từ người đẩy cô xuống nước.
Hàn Minh thật xứng với cái danh tổng tài bá đạo vô tình, thay người yêu như thay áo.
Hàn Minh lạnh nhạt nói với cô “Tôi cho cô ở bên cạnh ba năm là coi trọng cô lắm rồi, biết điều thì ngày mai dọn ra khỏi đây.”
Tố Như nghe anh ta nói cười lớn mấy tiếng. Ở bên cạnh Hàn Minh ba năm cô chưa từng mở miệng xin tiền anh ta, quần áo trên người, nước hoa đang dùng cả giày cô đang đi... tất cả đều dùng tiền lương của cô mua để làm anh ta vui. Ba năm đúng là hết lòng hết dạ nhưng kết quả là cô tự rước lấy nhục nhã.
Tố Như cười như không cười: “Hàn Minh, ba năm nay tôi ở bên anh hầu hạ cũng rất tốt đi. Hàn tổng công tư phân minh cũng nên thanh toán rõ ràng một chút chứ.”
Hàn Minh con ngươi tràn đầy sự phận nộ cùng khinh thường lấy ra hai tấm thẻ ném xuống bàn như rác, ngữ điệu như ban ơn cho người khác:
“Tố Như ở đây không có chỗ ở, nể tình bấy lâu nay căn nhà ở chung cư W cùng tấm thẻ này cô cầm lấy ngày mai dọn ra khỏi đây.”
Tố Như ngây người một lúc cổ họng sớm đã bị thứ gì chặn không thể phát ra tiếng lồng ngực như bị tảng đá lớn đè, ánh mắt tràn đầy bi thương cùng hối hận nhưng dù như vậy cô cũng không khóc, cố gắng dặn ra một tiếng cảm ơn cầm lấy đồ quay lưng bỏ đi không quan tâm phản ứng của Hàn Minh.
Góc mà Hàn Minh không nhìn thấy, Tố Như nhẹ nhàng đưa tay đặt lên bụng nói nhỏ một điều gì đó.
Ngày mai, Tố Như rời đi nhưng không phải là đến căn nhà mà Hàn Minh cho cô mà rời khỏi thành phố này, khỏi đất nước này, khỏi con người mà cô đã từng coi là cả thế giới đã đến lúc cô nên trưởng thành rồi.
Nói sao cũng phải cảm ơn Hàn Minh một tiếng. Không nhờ anh ta thì làm sao cô có thể hiểu được xã hội này khắc nghiệt như thế nào, muốn tồn tại thì phải biết điều. Từ một tiểu thư kiêu ngạo không biết gì nhờ anh ta cô biết nấu cơm, biết nhìn mặt đoán ý còn biết làm sao để buông tay.
Hóa ra đây là cái giá của trưởng thành sao. Đắt như thế suýt nữa thì cô đã không trả nổi.
Nguồn tin: Quantrimang.com: