Liệu thay đổi sẽ giúp chúng ta trưởng thành hơn?

Chủ nhật - 11/12/2022 23:15

Sau những thất bại trong cuộc sống, em hiểu rằng muốn thành công thì phải đánh đổi, có thể là cả sinh mệnh, nhưng cái em đang cần không phải là đánh đổi, mà là thay đổi.

***

“Giống như một dòng sông, cuộc sống trôi chảy mãi về phía trước, và mặc dù chúng ta có thể bước từ trên bờ xuống sông, dòng nước đang chảy qua chân ta sẽ không bao giờ là dòng nước đã chảy qua trước đó, dù chỉ một khoảnh khắc ngắn ngủi.”

Tôi luôn tự hỏi “Tại sao mọi người xung quanh lại luôn đổi thay vậy nhỉ? Tại sao họ lại luôn lo cho việc chuẩn bị cho những thứ mà chúng ta chưa biết rõ và nắm bắt được trong tương lai? Chúng ta có cần thiết phải thay đổi không? Cứ làm một đứa trẻ vô lo vô nghĩ có khi có khi còn sung sướng hơn gấp mấy lần khi phải trở thành một người lớn bận rộn với bao ưu phiền về học tập, cuộc sống, tài chính sau này, chính những thứ mà chúng ta không thể hiểu được trong sự thay đổi của cuộc sống?”

Tôi, một cô bé mới học cấp Hai chưa trưởng thành. Chính xác hơn là một đứa nhóc tì lớp Sáu còn ngồi trên ghế nhà trường. Nói là một đứa nhóc 11 tuổi nhưng thế này đối với bố mẹ tôi, hay những người xung quanh chính là độ tuổi hoàn hảo để tôi bắt đầu tập làm quen dần với cuộc sống tự lập. Nhưng đấy là người lớn nói thế thôi, đối với tôi, tôi luôn tự hỏi chính mình rằng, liệu mình đã thực sự trưởng thành hay chưa?

em_41

Nhẹ nhàng quay mình lại, tôi khẽ giật mình khi nhìn thấy hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương treo bên tủ. Trên chiếc gương viền trắng được trang trí đẹp đẽ là hình ảnh một cô bé nhỏ nhắn, nhợt nhạt thiếu sức sống. Cô bé tuổi mới lớn này đang phải đối mặt với sức ép của sự “trưởng thành” mà người lớn áp đặt trên lưng, bất giác, em nở một nụ cười theo thói quen mà em phải thể hiện thường ngày, nhưng bây giờ, trên môi lại là một nụ cười buồn.

Tôi cũng chẳng biết bắt đầu câu chuyện từ đâu nữa, nhưng có lẽ tôi nên bắt đầu bằng cách giải thích việc tôi trở thành một cô bé cố chấp không chịu thay đổi như vậy.

Cô bé đó được lớn lên trong một gia đình khá dư dả, sống trong tình yêu thương êm ấm, và cả những tổn thương, áp lực.

Nhưng suy cho cùng thì, cô bé cũng đã sống một cuộc sống khá bình thường và yên ắng, tuy không phải lúc nào cũng vậy, nhưng em cũng không va vấp gì quá nhiều, cũng không phải lo lắng gì về vấn đề tiền bạc hay vô vàn những thứ khác, để rồi trở thành một cô bé vô tư, luôn chạy theo những suy nghĩ bồng bột, luôn hồn nhiên với cuộc sống cấp Một lúc đầu, để rồi sau khi tiến một bước để hòa nhập với xã hội, em lại tự dằn vặt nội tâm của mình trong đau đớn.

Lên cấp Hai, em bắt đầu ôm mộng tưởng cao lớn về tương lai, một cuộc sống vô lo vô nghĩ, mình có thể đạt được thứ mình muốn một cách dễ dàng giống như trong những câu chuyện cổ tích. Nhưng, em không hay biết rằng mình đã quá tự đề cao bản thân, để rồi vẫn dậm chân tại chỗ, không chịu thay đổi để tiến lên, bỏ xa bạn bè cùng lứa. Phải chăng chính sự mong đợi không cần thiết của mọi người đã khiến em ra nông nỗi này?

con_1

Rồi từ đó, em bắt đầu lại trải qua những năm tháng được dạy dỗ lại tỉ mỉ, mà đối với em là chốn ngục tù đau khổ. Dẫu vậy, em vẫn cố gắng được công nhận, nhưng vẫn giữ nguyên ý nghĩ “Chỉ cần mình cố gắng, rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Mình không muốn thay đổi, phiền phức lắm.” Một lần, hai lần, rồi ba lần, không thành công, không được ai công nhận, em gục ngã. Rồi, vậy là hết rồi, đây không còn là cảm giác chưa tìm được thứ mình muốn tìm nữa mà là nỗi niềm khi sự hiện diện mang tên “tôi” bị từ chối một cách đau đớn.

Em thất vọng tự trách chính mình, chắc hẳn em cũng đã bị tổn thương lòng tự trọng rất nhiều. Em dằn vặt mãi trong những lựa chọn. Em có thể sẽ phải thay đổi bản thân mình, thay đổi luôn cả suy nghĩ của chính mình từ trước đến nay, hoặc em sẽ mãi sống trong đau đớn tự dằn vặt.

Sau những thất bại trong cuộc sống, em hiểu rằng muốn thành công thì phải đánh đổi, có thể là cả sinh mệnh, nhưng cái em đang cần không phải là đánh đổi, mà là thay đổi.

chua_lanh_6

Cuối cùng, em quyết định thay đổi. Ngay lúc này, em quyết định tự mình ôm lấy nỗi đau, rồi chấp nhận những vết thương ấy đóng vẩy, dần già, em sẽ làm quen được theo thời gian.

Nhưng em sẽ không chịu những vết thương đó mãi mãi, đến một lúc nào đó, em sẽ được thỏa sức dang rộng đôi cánh của chính mình, em sẽ được xuất hiện trước mọi người với một con người hoàn hảo hơn, không chỉ đã đổi thay, mà còn trưởng thành hơn, sẵn sàng bước đi trên con đường riêng của chính mình.

Quay lại hiện tại, vẫn là cô bé đó, vẫn là căn phòng đó, vẫn là trên chiếc gương đó nhưng giờ đây, trên môi em là nụ cười hạnh phúc.

Tôi cuối cùng cũng đã suy nghĩ lại “Đổi thay cũng không phải là một cái gì ghê gớm, đáng sợ lắm, cũng không phải là một cái gì khó nhọc lắm, nó đơn giản chỉ là lúc mà chúng ta nhận thấy rằng chúng ta cần phải hoàn thiện bản thân hơn, để giúp chúng ta cảm thấy cuộc sống tươi đẹp hơn.”

Tác giả: Tư Hạ - blogradio.vn      

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập29
  • Máy chủ tìm kiếm3
  • Khách viếng thăm26
  • Hôm nay6,396
  • Tháng hiện tại181,971
  • Tổng lượt truy cập8,299,164
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây