Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?
***
Hôm nay tôi nhớ người một chút, thực ra không phải một chút lại càng không phải chỉ hôm nay...
Nỗi nhớ người cứ dai dẳng đeo bám lấy thân xác này, nhiều khi tôi đã dứt khoát cắt phăng đi những sợi dây kí ức về đôi ta nhưng khi màn đêm buông xuống tôi lại tỉ mẩn nối từng sợi, từng sợi đến tay mình ứa máu, mi mình ngấn lệ.
Là do tôi yếu đuối, dại khờ, ngốc nghếch khi để tuột mất người mình coi là hơi thở, sức sống và là cả bầu trời. Đến giờ người đi rồi, người xa tôi rồi biết bao giờ mới được quay lại gặp được người đây?
Tôi nhớ người da diết, điên đảo, ngây ngất, mê man. Người là bông hoa đẹp nhất trong khu vườn tâm hồn, người là hương đồng gió nội, người là cơn mơ bao ngày, người là quá khứ tôi nguyện nắm thật chặt không bao giờ buông tay.
Người ta nói tôi nghe về sức mạnh của thời sẽ xoá nhoà tất cả, ấy thế mà hình dáng người, giọng nói, nụ cười, ánh mắt, đôi môi người, tất thảy những gì về người tôi đều nhớ rõ. Mặc dầu đã đi qua ngần ấy thu qua, cây đã thay bao nhiêu lần lá, mây đã hoá giọt mưa sa, đàn chim trời đã bay xa ngàn dặm mà tại sao tôi chẳng thể nguôi ngoai được nỗi nhớ thương?
Giá mà tôi có hai trái tim tôi sẽ yêu người tới hai lần, giá mà tôi có hai cuộc đời tôi sẽ bên người cả hai, giá như có kiếp sau tôi chỉ muốn gặp người cho trọn vẹn yêu thương nhưng tất cả đã khép lại sau hai từ "giá như", tôi đã phải trả giá đắt sau những gì mình gây ra.
Cuộc đời này có quá nhiều điều nuối tiếc, không thể lặp lại cũng không thể buông bỏ. Tôi đã sống như một con mèo hoang kể từ khi người bỏ đi không lời tạ từ, sống trong con ngõ nhỏ dù cô đơn, lạnh lẽo cũng chẳng còn nơi để trở về. Người thương nấy tấm thân héo mòn này được không, người trở về đây cho tôi huyên náo, ấm nồng có được không?
Hay lại vì duyên mệnh cho chúng ta sinh ra để gặp nhau chứ không thể bên nhau? Trăm ngàn đau đớn thấu tận tâm can, hà cớ sao ông trời lại vô tình đến thế, trái tim tan vỡ ai chữa lành đây, tấm lòng rối bời ai tháo gỡ đây, thanh xuân, tuổi trẻ khao khát cháy nồng ai trả lại đây?
Một mối tình đau thương.
Có lẽ tôi chẳng rung động thêm bất kỳ lần nào nữa, có lẽ tôi sẽ không yêu thêm một ai nữa và có lẽ người là lần cuối cùng tôi yêu, tôi đau.
Tôi ôm giấc mộng về ngày tương phùng qua bốn mùa, xuân mơ màng, hạ nhiệt huyết, thu êm đềm và đông lạnh lẽo để ngày hạ chí người trở về bên tôi như mùa hè năm ấy ta gặp mặt.
Tôi cất ký ức đẹp đẽ về người vào balo, làm hành trang theo tôi đi đến chân trời góc bể, khám phá thế giới này đẹp biết bao để rồi khi trở về tôi có thể tự hào rằng mình vẫn một lòng yêu người dù cho thế sự đổi thay, lòng người đổi khác.
Người...có lẽ người đang rất vui vì những thứ người theo đuổi nay đã có được rồi. Trong bàn tay người có tất thảy những thứ khiến người vui, chỉ là tôi người đã vô tình đánh rơi nơi vệ đường.
Tình yêu thật khó để đoán định, cũng giống như lòng người thật đa đoan. Tôi chẳng biết người có còn hướng về tôi hay trái tim người đã dành cho một ai khác, một người đến trước tôi rồi rời đi và trở lại, chẳng phải tôi chỉ là kẻ thay thế hay sao?