Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à

Thứ năm - 03/11/2022 00:14
Vết thương đã bắt đầu khép lại. Và sau cơn mưa, trời lại sáng. Những hạt mầm bạn gieo, một ngày kia sẽ nảy mầm, chữa lành vết thương trong bạn, sẽ chỉ còn lại là một vết sẹo mờ trong dòng sông ký ức của bạn mà thôi.
***
Bạn thân mến! Có những nỗi đau khiến người ta tưởng như muốn chết đi sống lại, nhưng rồi sau một thời gian nhìn lại, chợt nhận ra chuyện gì rồi cũng sẽ qua, chỉ cần cho bản thân đủ thời gian mà thôi. Mở đầu chương trình Radio Tâm sự, mời bạn lắng nghe lá thư:
Những vết thương rồi sẽ lành thôi em à (được gửi từ Tháng năm qua)
Bạn đã từng khóc trước đám đông chưa? Cảm giác lúc ấy của bạn như thế nào? Xấu hổ? Bất lực? Hoảng sợ hay hoang mang.
Tôi đã từng có trải nghiệm như thế. Hai lần. Lần đầu tiên là khi tôi học lớp 10, còn là một cô bé từ quê lên phố, vẫn đang chân ướt chân ráo làm quen với môi trường mới đầy xa lạ. Cảm giác lúc ấy thật là tệ. Thật xấu hổ vì bạn cố tỏ ra mạnh mẽ và gồng mình để không phải khóc nấc lên, nhưng cả lớp vẫn biết bạn khóc vì nước mắt đã dâng đầy trong đôi mắt bạn. Mọi thứ sau đó tôi đã quên hoặc cố quên, nhưng cảm giác bất lực lúc ấy thì tôi vẫn nhớ mãi.
Lần thứ hai là ngày hôm nay, một ngày thứ 6 bình thường, khi tôi đã là một cô gái 29 tuổi và nghĩ mình đã đủ trưởng thành. Vẫn thấy mình là một trò hề khi cố giấu những giọt nước mắt dưới cánh tay đang gục xuống bàn và vờ như mình chỉ đang buồn ngủ. Lần này tôi không biết mọi người có đoán được hay không, nhưng lần này tôi không thấy xấu hổ nữa, mà là bất lực và thất vọng.
Khóc là hành động phát tiết cảm xúc, khi bạn nghĩ như vậy thì bạn khóc, hay tôi khóc, điều đó thật bình thường, sự bình thường như khi con người ta cần ăn, uống, ngủ, nghỉ vậy. Cảm xúc của con người đôi khi cũng cần phải xả bớt ra như vậy đấy. Đừng gồng, đừng cố tỏ ra mình bình thường khi thực ra bạn chả ổn tí nào cả.
Đừng đánh giá cao sức chịu đựng của bản thân, dù bạn nghĩ rằng mình ổn, mình có thể nói chuyện lại với họ - những người đã làm bạn khóc - một cách thật mạnh mẽ. Điều ấy chỉ diễn ra trong đầu của bạn được thôi.
Dù bạn tự nhủ điều đó cả nghìn lần trong đầu, nhưng nếu bạn không tự giải tỏa được nút thắt trong bạn, hay khi cảm xúc của bạn bị vỡ òa sau bao ngày đè nén, nước mắt của bạn vẫn sẽ rơi trong im lặng, hay tồi tệ hơn, bạn mất kiểm soát một lần nữa trước những người đồng nghiệp. Mất kiểm soát, để tình cảm xen lẫn và ảnh hưởng đến công việc, đó sẽ là những đánh giá về bạn trong thời gian dài sau đó.
blogradio_nhungvetthuongroiselanh
Những lúc này, điều mà bạn cần nhất là một người có thể nghe bạn khóc, nghe bạn kể và tuyệt vời hơn nữa, cho bạn bờ vai để dựa vào. Trốn đi và khóc một mình, bạn sẽ chỉ cảm thật tủi thân hơn mà thôi. Tôi đã từng không hiểu khi nhận được một cuộc điện thoại từ một người chị cách mình cả trăm km, chỉ để nghe chị khóc sau một cố gắng thất bại.
Giờ đây, cũng là tôi, dù biết chị đang trong giờ làm việc mà vẫn nhấc điện thoại gọi cho chị, chỉ để người chị, người bạn của mình nghe mình khóc và thốt lên những câu không thành tiếng. Mọi điều an ủi là vô nghĩa, nhưng bạn cần biết rằng, lúc này, bạn không cô đơn.
Điều tiếp theo mà bạn phải làm, là đối mặt. Cuộc sống vẫn tiếp tục mà, phải không. Bạn sẽ thật hạnh phúc nếu có được ngồi tỉ tê cho bạn nghe những trải nghiệm của người ấy, để bạn bình tâm lại và cùng bạn thảo luận rằng ngày mai bạn phải làm như thế nào. Với những người cô đơn như chúng ta, như tôi, bạn cần một quán cafe vắng, chút nhạc nhẹ nhàng thư giãn, một cây bút có sẵn và vài tờ giấy xin từ một cô bé bên cạnh. Viết ra những cảm xúc, để những điều tiêu cực tan đi theo nét mực.
Một cốc trà sữa ngọt ngào, một cuốn sách yêu thích mà bạn đang đọc dở, để rồi lúc về nhà, ngoài đôi mắt hơi xót mà chỉ có bạn mới biết, bạn đã hoàn toàn quay lại trạng thái bình thường rồi đấy.
Và hãy học cách kiềm chế cảm xúc của mình. Điều này có lẽ sẽ rất khó khăn, nhưng điều tôi biết chắc chắn tại thời điểm này, là tôi sẽ không để sự việc tương tự xảy ra một lần  nữa. Dù vẫn biết rằng khóc không phải do bạn yếu đuối, nhưng cả bạn, cả tôi, chúng ta đều không muốn bản thân khó xử thêm một lần nữa như vậy. Hy vọng lần tiếp theo tôi phải khóc trước đám đông là khi tôi đang hạnh phúc, chứ không phải những giọt nước mắt lặng thầm rơi trên chiếc bàn việc 1m2 nơi tôi làm việc.
Có những sự việc xảy đến với bạn mà chỉ có trải qua, bạn mới biết bạn bị ảnh hưởng lớn thế nào. Sáng thứ bảy, khi tôi tỉnh dậy, và nghĩ về sự việc ngày hôm qua, những giọt nước mắt vẫn lăn qua khoé mắt như một phản xạ tự nhiên. Đừng nằm đó và buồn thương nữa, thức dậy thôi nào. Hôm nay là một ngày mới, và bạn được tự do làm những điều bạn thích. Đơn giản là đi thăm thú xung quanh. Cây quất ngoài vườn đang sai quả, quả chín vàng mà chẳng ai thăm nom kìa, cắt quả về ngâm thôi. Mấy chậu rau trồng ban công kia đã để hoang bao lâu rồi nhỉ. Xới lại đất, sửa lại chậu, trồng lại cây.
Người thầy Hoàng Đạo Thúy đã từng dặn rằng “Trẻ con thuộc về thiên nhiên. Cho sống xa thiên nhiên là làm bớt sức mạnh đi.” Suy rộng ra, phải chăng chúng ta cũng nên như vậy. Đừng chỉ nhốt mình trong những căn phòng kính xa hoa với điều hòa và máy lạnh, hãy một lần thử vọc tay vào trong đất, chôn chân mình trong bùn, để cảm nhận những dòng chảy tự nhiên đang có quanh mình. Trồng vài cây hoa, gieo vài hạt giống, bạn sẽ thấy tâm trí mình nhẹ nhàng hơn.
Lại một ngày nữa trôi qua, lúc nhắm mắt nghĩ về những chuyện đã xảy ra, thấy lòng mình lắng lại. Chưa đi qua hẳn, nhưng đã không còn những cảm xúc không thể gọi tên kia. Vết thương đã bắt đầu khép lại. Và sau cơn mưa, trời lại sáng. Những hạt mầm bạn gieo, một ngày kia sẽ nảy mầm, chữa lành vết thương trong bạn, sẽ chỉ còn lại là một vết sẹo mờ trong dòng sông ký ức của bạn mà thôi.
hanh_phuc
Bạn vừa lắng nghe lá thư được gửi từ Tháng năm qua. Bạn thân mến, trong những tháng năm tuổi trẻ, những nỗi đau của tình yêu có lẽ là những vết thương khó lành nhất. Bởi khi yêu một người, càng say đắm, đậm sâu bao nhiêu thì khi chia tay càng vật vã đau khổ bấy nhiêu. Một cô gái sẽ phải đối mặt thế nào, vượt qua ra sao khi chia tay một mối tình? Tiếp theo, mời bạn lắng nghe lá thư:
Thời gian sẽ chữa lành những vết thương (được gửi từ Thy Nguyên)
Em biết cái kết buồn cho một cuộc tình là điều không ai mong muốn nhưng vẫn dặn lòng mình đón nhận lời chia tay vào một ngày đông lạnh giá. Không khóc lóc hay níu kéo dù chỉ một lời, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt anh một lần sau cuối. Những lời nói tưởng như rất nhẹ nhàng từ anh trôi vào khoảng không gian u ám của những ngày đông ảm đạm. Em chẳng còn đủ sức để lắng nghe, bởi những ngày qua sự thay đổi từ anh đã cho em cảm nhận được việc đặt dấu chấm hết cho chuyện của chúng mình chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Vẫn lặng im nhìn anh dần bước rời xa mà không có cách nào níu giữ. Đau đớn và hụt hẫng nhưng vẫn muốn mình mạnh mẽ ngay cả lúc chia xa để anh không cần phải bận tâm hay lo lắng về em – người mà anh sẽ gọi là người yêu cũ bởi quyết định chia tay đâu phải là lựa chọn của mỗi một người.
Em để anh đi dẫu nhẹ nhàng nhưng trong lòng như có hàng ngàn đợt sóng đánh úp em bằng những kỷ niệm mà đôi mình từng có. Ngày ngày vẫn song hành sánh bước trong cuộc sống đầy những nỗi lo. Em như người cô đơn đi lạc trong miền ký ức xa xăm, nhớ da diết một bờ vai sẵn sàng để em dựa vào lúc mệt mỏi, nhớ những vòng ôm nhẹ nhàng lúc an ủi động viên, nhớ cả những nụ hôn vụng về nhưng đầy đam mê như vẫn còn vương vấn mãi. Em biết dẫu có mạnh mẽ đến đâu mình cũng chỉ là một cô gái, những ngày đông dài nỗi nhớ chẳng ngủ yên.
Trời vào đông những cơn gió lạnh thổi đến run người em đứng lặng ngắm nhìn những đôi tình nhân nắm tay nhau trên phố. Giật mình chợt nhớ cũng đã từng có người nắm chặt tay em như thế, cùng dắt em đi qua những ngày đông lạnh lẽo. Nhưng giờ đây chỉ còn mình em ở lại, tự mình sưởi ấm đôi bàn tay khi trời lạnh giá, tự nhắc mình quàng thêm khăn mặc thêm áo khi trời trở lạnh. Mùa đông này sao thật dài và cần một hơi ấm biết bao nhiêu.
Nhưng em biết sau những ngày đông ảm đạm là những ngày xuân đầy nắng ấm. Chẳng có nỗi đau nào có thể tồn tại mãi chỉ là con người có sẵn sàng đối diện và quên nó hay không. Thời gian sẽ chữa lành tất cả những vết thương và em tin thời gian qua đã là một quãng thời gian đủ.
Em sẽ trút đi cái vỏ áo đầy những tổn thương, đầy nước mắt, đầy những oán trách và những kỷ niệm xen lẫn cả hạnh phúc và buồn đau kể từ ngày mình không còn chung lối để mở rộng lòng mình ra đón nhận yêu thương. Bởi con người ta sống trên đời ai mà không khao khát cái được gọi là yêu thương ấy. Em sẽ bước ra phố, hít đầy lồng ngực không khí ấm áp của ngày xuân. Sẽ nở nụ cười hạnh phúc chào đón em trở lại là chính em – biết yêu mình hơn, biết trân trọng cuộc sống này hơn và đã sẵn sàng để đón nhận yêu thương thêm một lần nữa…
Tác giả: Tháng năm qua, Thy Nguyên
Giọng đọc: Bạch Dương
Thực hiện: Hằng Nga
Thiết kế: Hương Giang

Nguồn tin: Blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập16
  • Máy chủ tìm kiếm2
  • Khách viếng thăm14
  • Hôm nay0
  • Tháng hiện tại200,537
  • Tổng lượt truy cập8,320,114
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây