Gói lại ngày cũ trong những giấc mơ

Thứ ba - 16/03/2021 00:48

Cuộc đời như một chuyến xe bus, có người chỉ lên đi cùng ta một chặng rồi lại xuống, ít có ai đi cùng từ đầu trạm tới cuối nhưng chắc chắn mỗi người ghé ngang đời ta đều có một ý nghĩa nào đó. Và cũng có thể ngay lúc ấy ta không nhận ra ngay mà đôi khi rất lâu sau khi nhìn lại ta mới thấy. Những gì đã qua không thể trở lại, những điều xa vời ở tương lai chúng ta không biết trước chỉ có hiện tại là điều đáng trân quý nhất. Dù có đang chán nản, bế tắc hay ngập trong những rắc rối thì tôi vẫn luôn tin rằng phía trước là chặng đường tươi đẹp hơn.

***

Tôi giật mình tỉnh giấc vì giấc mơ, tôi hoang hoải, cô đơn chạy trốn một người đàn ông đang đuổi về phía tôi ở ngôi nhà trên cây bé xíu tựa như căn gác xép thời sinh viên tôi sống. Tôi hét không thành tiếng rồi vùng tỉnh dậy, mở điện thoại nhìn vẫn còn sớm, bên cạnh vẫn là tiếng nhịp thở đều đặn của chồng và con tôi.

Giấc mơ như một lời nhắc nhở tôi trân quý hiện tại. Một con bé gầy nhẳng trên chiếc xe đạp màu đen chạy khắp những con đường Sài Gòn. Một căn gác nhỏ không bao giờ có ánh sáng mặt trời, lúc nào cũng phải bật đèn, cao chưa đến một mét, chỉ ngồi chứ không đứng được. Một căn nhà trọ đông đúc hai mặt tiền, lúc nào cũng chật ních xe và người, tôi có thể đi về cửa trước hay cửa sau tuỳ ý. Một cô chủ nhà tình cảm, dạy tôi rất nhiều thứ và đã truyền cho tôi niềm đam mê nấu nướng.

Xe bus

Năm đầu tôi ở trọ cùng anh trai trong căn phòng trọ cuối dãy một con hẻm Gò Vấp. Tôi đi học ngày hai chặng xe bus từ Đông sang Tây thành phố, bất kể nắng hay mưa. Ngày đó có chính sách trợ giá vé xe bus cho sinh viên nên tôi làm một cái thẻ và mua vé đi nguyên tháng, tất cả mọi chuyến xe bus khi lên tôi chỉ cần đưa thẻ ra. Đó là một niềm vui kiểu rất con nít của tôi ngày ấy khi đeo cái thẻ xe bus quyền năng kia trên người, tôi không cần phải trả tiền lên xe, đi dài ngắn không bận tâm, bao nhiêu chuyến một ngày cũng được.

the-gioi-khac-binh-yen1

Cứ thế, tôi miệt mài trên những chuyến xe bus và cũng nhờ những chuyến xe ấy mà tôi hết bị say xe. Tôi đi khắp thành phố, bạn cấp ba của tôi ở đâu tôi cũng tới chơi, tôi thuộc điểm đi điểm đến và các trạm dừng vanh vách như kiểu tôi là nhân viên bán vé xe ở trạm điều hành xe bus Bến Thành.

Chiếc xe đạp màu đen

Chiếc xe gắn bó với tôi từ năm thứ nhất Đại học, khi bạn của anh tôi ra trường, lên đời con xe từ xe đạp lên xe máy, tên gọi của chiếc xe đạp tôi không rõ nhưng nó là thiết kế dành cho nam. Chiếc xe đạp là phương tiện tôi đạp loanh quanh đi chợ, đi nhà sách, đi công viên tập thể dục và đi dạy thêm buổi tối. Tôi xuất thân nghèo khó nên chuyện được cho một món đồ hữu dụng như vậy như một món quà lớn khi tôi vào Đại học. Năm thứ hai khi tôi dời về trung tâm thành phố ở vì tiện cho đi học thì chiếc xe đạp màu đen “chinh chiến” cùng tôi nhiều hơn. Nó đã cùng tôi trên mọi nẻo đường, đi học mỗi ngày, đi dạy kèm, đi nhà sách, đi tất cả những nơi mà tôi cần đến.

xe-dap-1-1

Tôi thời sinh viên gầy lêu khêu, tưởng chừng như thiếu ăn (mà cũng có lúc thiếu ăn thật) đạp băng băng trên chiếc xe trên từ mọi ngóc ngách của Sài Gòn đến những cây cầu, cầu ông Lãnh, cầu Calmette, cầu chữ Y, cầu Nguyễn Văn Cừ tôi đạp không biết bao nhiêu lượt qua. Vốn dĩ chiếc xe đó dành cho nam nên một đứa con gái đi xe nhìn cũng hơi “con trai”. Một người anh tôi quen bảo mày bớt “menly” được không, con gái mà chạy cái xe như cái thằng thì làm sao ai dám tán. Tôi chẳng quan tâm vì đơn giản tôi thấy nó hợp với kiểu của mình.

Có lần, một đứa cò hương như tôi chở hẳn hai cô bạn đằng sau xe đi học về, khi chạy qua cầu ông Lãnh xe bị đứt thắng, may là cả ba không làm sao. Hai đứa bạn tôi giờ nhắc lại chắc vẫn còn đau tim. Tôi đã gắn bó và trải qua biết bao kỷ niệm đẹp cùng chiếc xe ấy. Tôi ra trường đi làm, đổi sang xe máy, chuyển chiếc xe đạp cho một người em trai khác của bạn tôi và rồi nó mất tích.

Căn gác xép

Tôi đã không ít lần kể về căn gác xép tôi ở suốt mấy năm trời trong những câu chuyện nhưng chưa bao giờ miêu tả chi tiết về nó. Một căn gác chứa đồ của cô chủ nhà, cái tủ gỗ nho nhỏ, vài cái thùng carton lớn, diện tích còn lại chắc chỉ chừng sáu mét vuông. 

Đó là gác gỗ nhỏ được trải si-mi-li sạch sẽ, mùa nóng vô cùng nóng vì nó kín như chiếc hộp, lại gần mái tôn, mùa lạnh thì mát và dễ chịu hơn. Ở trên đó, tôi không thể biết trời đang nắng hay mưa, có gió hay bão thì nó vẫn như tách khỏi lòng thành phố đầy khói bụi. Một căn nhà trọ hầu hết là nam, tôi là con gái nên ở trên đó cho riêng tư, mọi sinh hoạt diễn ra chỉ là ngồi học bài, nằm ngủ.

căn_gác

Có vài chị em khác là người thân của những người anh em sống chung nhà trọ tới ở cùng tôi nhưng họ đến rồi đi, chỉ có tôi là gắn bó lâu nhất, suốt mấy năm tới tận khi lấy chồng. Tôi học bài thi tốt nghiệp, luyện học tiếng Anh, những cái CV xin việc đầu tiên tôi viết, những cảm xúc lên xuống của tình yêu một thời cũng diễn ra ở căn gác nhỏ chật hẹp, nóng hừng hực ấy. 

Ngày tôi dọn nhà về ở với chồng chỉ có mỗi mình tôi, đồ đạc chẳng có gì “một thùng sách các loại, một thùng đồ dùng lặt vặt và một ba lô quần áo”..mọi thứ đơn giản và bé nhỏ như chính cái gác ấy. Căn gác nhỏ, nóng bức, chật chội và tối thui kia giờ chỉ là ký ức, vài lần tôi ghé lại thăm cô chủ nhà căn gác vẫn ở đó nhưng chẳng có ai ở nữa.

Cô chủ nhà

Những ai gặp cô lần đầu nhìn có vẻ khá khó tính nhưng với tôi, cô là một người mà tôi yêu quý như người thân. Khi còn ở với cô, có lần cô cho xem hình cô thời trẻ, mình hạc xương mai nhưng ngày tôi biết cô là lúc vóc dáng cô như bao người phụ nữ trung niên, người hơi tròn với gương mặt hiền phúc hậu. Một người phụ nữ của gia đình, chăm chút mọi thứ và hi sinh tất cả vì chồng con.

Tôi đến ở khi cô trải qua nhiều thăng trầm, nước mắt, tôi chứng kiến nhiều mệt mỏi của cô nhưng lúc nào cũng thấy cô cười thật hiền và coi mấy đứa ở trọ như người thân. Có thời gian cô còn nấu ăn cho chúng tôi, cô nấu ăn rất ngon, nếu có danh hiệu thì tôi nghĩ cô là đầu bếp gia đình xuất sắc. Cô có thể nấu mọi món ăn từ đơn giản thường ngày tới những món đám tiệc, tất cả đều rất chỉn chu và bài bản. Tôi học được rất nhiều món ăn khi ở với cô, món gì không biết làm, không biết nấu tôi chỉ cần hỏi cô là xong, cô có thể tường tận từ nguyên liệu, cách sơ chế, gia vị đến cách chế biến như kiểu cô học thuộc hết.

quyen-ru-04

Cô là người ảnh hưởng rất nhiều tới sở thích nấu ăn và chăm sóc gia đình của tôi hiện tại. Đám cưới tôi, cô lên tận nơi dự và còn đưa dâu như người thân, tôi cảm kích và trân quý tình cảm ấy vô cùng. Ở cùng thành phố nhưng bận rộn mải miết với cuộc sống riêng của mình nên những lần thăm cô cũng dần vắng thưa.

Cuộc đời như một chuyến xe bus, có người chỉ lên đi cùng ta một chặng rồi lại xuống, ít có ai đi cùng từ đầu trạm tới cuối nhưng chắc chắn mỗi người ghé ngang đời ta đều có một ý nghĩa nào đó. Và cũng có thể ngay lúc ấy ta không nhận ra ngay mà đôi khi rất lâu sau khi nhìn lại ta mới thấy. Những gì đã qua không thể trở lại, những điều xa vời ở tương lai chúng ta không biết trước chỉ có hiện tại là điều đáng trân quý nhất. Dù có đang chán nản, bế tắc hay ngập trong những rắc rối thì tôi vẫn luôn tin rằng phía trước là chặng đường tươi đẹp hơn.

Tác giả: Thu An - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập18
  • Máy chủ tìm kiếm2
  • Khách viếng thăm16
  • Hôm nay5,819
  • Tháng hiện tại186,940
  • Tổng lượt truy cập8,304,133
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây