Chỉ còn nỗi nhớ ở lại giữa chúng ta

Thứ hai - 17/10/2022 00:51

Một ngày mà cô không còn gọi cái tên quen thuộc, không còn chìm đắm trong những mộng mị, những giấc mơ đến rồi tan đi trong nuối tiếc. Đi qua nỗi nhớ là cô đã đi qua những tổn thương, những day dứt, rạn vỡ trong tâm hồn. Sẽ trôi qua thôi, dòng chảy cuộc đời sẽ cuốn trôi tất cả.

***

Sài Gòn bỗng trở nên trống vắng quá, những ngọn đèn thắp sáng khu phố trung tâm, những nhộn nhịp sầm uất sao bỗng dưng lại trở nên mơ hồ và xa xăm, như từ ở đâu đó rất xa vọng lại, không còn thân quen và gần gũi nữa. Có lẽ khi đắm chìm trong nỗi nhớ, con người ta dường như lại rất mâu thuẫn khi quên đi mất hiện tại mà chỉ lại nhớ về những gì đã qua mà người ta hay gọi đó ký ức.

Cô đang tự hỏi nên giấu mình trong nỗi nhớ hay giấu nỗi nhớ trong tận sâu thẳm lòng mình? Cách nào sẽ làm lòng cô được an ủi và xoa dịu nhất đây. Một ngày trôi qua nhanh với những bận rộn tự sắp đặt, một đêm trôi qua thật lâu vì bất lực trước những điều không thể quên. Tất cả những đổi thay đã xảy ra kể từ ngày anh quyết định dừng lại.

Anh

Anh đã quyết định dừng lại, nhưng điều ấy không có nghĩa là anh sẽ dừng yêu thương. Cuộc sống luôn xoay vòng với những thăng trầm và biến đổi, đến một khoảng thời gian như lúc này đây, không đoán trước, cũng không sắp đặt, anh lấy tình yêu của mình lại, không trao gửi và cũng chẳng đón nhận nữa. 

Nỗi nhớ trong em có lúc đầy rồi đến một ngày nào đó cũng sẽ vơi đi, khi ấy em hãy mạnh dạn lấy tình yêu của mình trao gửi cho một người khác, người mà đủ để em tin và dựa vào mỗi khi em cảm thấy quá mỏi mệt.

Đã khóc cho một niềm tin, thêm một lần nữa đã sụp đổ. Tưởng chừng như ở ngay một thời điểm nào đó trong cuộc đời khi đón nhận biến cố xảy ra, cô dường như không chịu đựng nổi, nhưng có lẽ cuộc đời vẫn còn chút công bằng khi lấy đi của cô một niềm tin này sẽ lại ban tặng cho cô một niềm tin khác, một nghị lực đủ để cô có thể dựa vào mà vượt qua những chông chênh, tìm lại cân bằng trong cảm xúc.

Cuộc đời luôn cần có tình yêu như chong chóng luôn cần có gió. Có một câu nói mà cô hay thường lẩm nhẩm tự hỏi trước mọi việc xảy ra “Duyên may hay sự lựa chọn”. 

Không cầu mong cho mình một sự may mắn, nhưng nếu cho phép cô được lựa chọn, không hề đắn đo cô sẽ chọn mình là cơn gió, với những lần lướt qua và dừng lại, chủ động tìm kiếm cho mình một niềm vui mới, không thụ động như chiếc chong chóng kia, đón nhận, xoay vòng, rồi lại lặng im mà nhìn cơn gió bay đi mất, rồi lại dõi theo đợi chờ. Và thêm một lần nữa, anh đã lướt qua đời cô.

Anh

Nếu con đường em chọn có quá nhiều đá sỏi và hố sâu làm em va vấp mãi, em hãy tìm cho mình một con đường khác đi, anh tin rằng sẽ có một con đường hạnh phúc dành cho em. Anh sẽ vẫn yêu thương theo cách của riêng mình, em nghĩ rằng khi anh dừng lại, anh sẽ hoàn toàn là người xa lạ với cuộc đời em. Nhưng, anh không thể làm thế, anh vẫn có thể dõi theo em ở đằng xa, nếu một ngày nào đó quá mỏi mệt mà không có chỗ dựa vào, em hãy quay đầu nhìn lại, em hãy tin rằng sẽ thấy anh đang đứng đấy, dõi theo em và ủng hộ em trong mọi quyết định. 

Tuy nhiên, em đừng nhìn lại quá nhiều lần, hãy thẳng bước để tìm cho mình một niềm tin mới, hãy vững tâm một chỗ dựa sau lưng em, sẽ đến một lúc nào đó em thôi nhìn lại anh với ánh mắt tuyệt vọng, sẽ đến một lúc nào đó anh sẽ rời xa em khi em đã có bờ vai để tựa vào, anh chờ đợi để thấy ở em một ánh mắt bình yên và an vui hơn.

Nếu một ngày nào đó xung quanh cô chỉ toàn bóng tối, vậy ai sẽ là người tìm và thắp lên ánh sáng cho cô. Rồi bắt đầu từ bây giờ cô chỉ được phép gọi thầm tên anh, sẽ phải đặt anh ở một vị trí hoàn toàn mới, tin tưởng anh như một người bạn, một người anh, một người hiểu nhưng không cùng cô đi đến hết một con đường.

Sài Gòn, ngày…tháng…năm…, đã rất nhiều lần cô bắt đầu nỗi nhớ của mình bằng những dòng này, rồi sẽ đến một khoảng thời gian nào đó cô kết thúc nỗi nhớ của mình cũng bằng Sài Gòn, ngày…tháng….năm…, ngày ấy có thể là một ngày rất gần hoặc cũng có thể là một ngày rất xa. 

Một ngày mà cô không còn gọi cái tên quen thuộc, không còn chìm đắm trong những mộng mị, những giấc mơ đến rồi tan đi trong nuối tiếc. Đi qua nỗi nhớ là cô đã đi qua những tổn thương, những day dứt, rạn vỡ trong tâm hồn. Sẽ trôi qua thôi, dòng chảy cuộc đời sẽ cuốn trôi tất cả.

Những đoạn độc thoại ấy có lẽ không thể nói thành lời khi đối mặt. Ở một khía cạnh nào đó, người ra đi sẽ không là người vui vẻ mà phải chăng là người cảm thấy day dứt nhất, còn người ở lại phải chăng là người tuyệt vọng nhất. Hai con người từ xa lạ lại đến với nhau, trao gửi yêu thương rồi lại đánh mất yêu thương, biết làm sao đây khi cuộc đời có quá nhiều ngã rẽ, có quá nhiều những ảnh hưởng và tác động. Sống và hành động thật sự bằng suy nghĩ của mình ở mỗi một thời điểm, ở mỗi một biến cố có lẽ là cách giải quyết tốt nhất chăng?

Tác giả: Tản Mạn - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập38
  • Máy chủ tìm kiếm6
  • Khách viếng thăm32
  • Hôm nay5,874
  • Tháng hiện tại12,752
  • Tổng lượt truy cập8,330,482
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây