Cảm ơn cậu vì đã trở thành một phần thanh xuân khó quên của tớ

Thứ hai - 19/04/2021 00:13

hàng trai à, chỉ còn vỏn vẹn 3 tháng cuối để chúng ta bên nhau, hãy tiếp tục phấn đấu vì mong muốn được cứu người mà cậu hằng mong ước, tớ cũng cố gắng vì mục tiêu riêng của mình. Hãy cứ yên tâm, chỉ cần cậu quay đầu lại sẽ thấy một người luôn âm thầm ủng hộ cậu hệt như cái cách tớ lặng lẽ bước sau lưng cậu trên sân trường. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã khiến thanh xuân của tớ thêm đẹp đẽ. Cảm ơn vì đã trở thành một phần thanh xuân của tớ.

***

Gửi cậu - chàng trai của nắng, 

Trời hôm nay lại nắng hệt như lần đầu ta gặp nhau. Cả tiếng ve kia cũng làm những thước phim chầm chậm quay về quá khứ, về ngày tớ gặp cậu. Cũng là một ngày nắng đẹp vào tháng 6 tớ gặp chàng trai của tớ. 

Hôm ấy, cô bé nhút nhát lần đầu tự mình đi đến trường mà không có ba mẹ theo cùng, và đấy cũng là lần đầu tớ thấy cậu. Vẫn nhớ như in chàng trai đi dưới vệt nắng ban mai bước ngang bàn tớ, tớ cứ nhìn cậu mãi, có gì đó thật đặc biệt. Đến tháng 8 chúng mới được gặp lại sau lần ấy, trùng hợp là cậu lại ngồi gần tớ cơ đấy. Có điều là tớ vẫn chưa biết tên của cậu. À hóa ra là Phú, cái tên mạnh mẽ hệt như con người của cậu vậy.

Lần đầu nghe cậu gọi tên để mượn vở, lần đầu bắt chuyện, lần đầu cười đùa cùng nhau, lần đầu khó chịu với cậu…Mọi chuyện cứ bình thường trôi qua như thế thôi. Khoảng thời gian lớp 10 ấy tớ còn cảm thấy khá khó chịu với cậu, cảm giác cái tên này sao mà nhiều chuyện với làm màu quá đi. Đến năm lớp 11, cô giáo xếp cậu ngồi cùng tổ với tớ, ngồi ngay sau lưng mọi chuyện lại khác. 

1a6c1f17fbe4e00063b2b55b0ff87d5c

Nhớ tiết Toán ngày đó thầy đột nhiên gọi tớ lên bảng cậu đã vội vàng đưa tập của mình chỉ bài cho tớ nên tớ mới trót lọt qua mắt thầy, tớ đã bắt đầu rung động. Lại nghĩ đến buổi sáng thể dục nắng gắt đến nỗi tớ chẳng thể xem nổi trận bóng của các cậu. Bỗng dưng quả bóng từ đâu đập mạnh vào đầu tớ đau đến suýt khóc thì nghe ai đó hỏi.

- “Có sao không? Nãy chạy tới đỡ mà không kịp”.

- “Ơ nhưng sao lại không chơi nữa mà đứng chắn trước mặt họ vậy kìa?”

-“Người ta đứng đỡ cho mà không chịu à?”.

Cậu không biết đâu, lúc đấy tim tớ đập nhanh hơn cả lúc vừa chạy bền 3 vòng sân trường xong. Ánh nắng rực rỡ chiếu xuống làm bóng lưng cậu hằn dài trên sân cỏ, che cả nắng trên mặt tớ, cậu tỏa sáng như ánh mặt trời. Có vẻ như cậu nhận được rất nhiều sự ưu ái từ mặt trời đấy.

Không biết từ khoảnh khắc nào tớ đã phải lòng cậu. Nhưng cậu lạnh lùng thật đấy. Nụ cười kia rất đẹp đấy sao cứ hoài giấu đi, đã từng nghe ai bảo rằng cậu cười lên trông rất đáng yêu không? Điều khiến tớ bận tâm nhất là cậu cười với mọi người nhưng sao ít cười với tớ, chỉ trêu tớ là giỏi. 

Phải công nhận rằng “Chàng trai của nắng” học thật giỏi, chơi thể thao rất đỉnh nữa, lại còn đẹp trai nữa. Tớ thật sự tự hào về cậu đấy. Thế nhưng những điều đó khiến tớ cảm thấy mình chưa đủ tốt, khiến tớ có chút tự ti khi xung quanh cậu biết bao người xuất sắc hơn tớ rất nhiều. Vậy cũng không đồng nghĩa là tớ sẽ từ bỏ. Chắc cậu chẳng biết tấm lòng của tớ dành cho cậu hay là cậu đã rõ nhưng không nói ra.

1ed81305165e185e1001793015abe382

Chỉ là mới hôm nay tớ cảm thấy lâu nay tớ đang sống trong ngộ nhận, một thế giới ảo tưởng do chính tớ tạo ra. Cảm xúc của con người thật phức tạp. Hôm nay tớ chợt cảm thấy những dòng tin nhắn, những câu hỏi thăm, sự quan tâm,...tất cả mọi thứ điều là do tớ hiểu lầm. 

Đôi lúc tớ mong rằng tớ không nhạy cảm như thế để có thể sống mãi trong mộng mơ kia. Nhưng tớ không thể. Tớ chẳng thể nào hiểu được tấm lòng của cậu, chẳng có đủ dũng cảm để bộc lộ lòng mình. Tớ sợ bị từ chối, sợ mãi mất cả một người bạn tốt. Sự nhạy cảm kia vừa là điểm mạnh lại là điểm chết trong lòng tớ.

Cũng chẳng còn bao lâu nữa chúng ta sẽ rời xa mái trường này, sẽ có con đường riêng. Tớ sẽ chẳng còn kiếm cớ để chạy ngang bàn cậu, chẳng nhìn thấy cậu đi bộ đến trường lúc sáng sớm, chẳng còn thấy đôi chân ai trên sân bóng, chẳng còn lén nhìn cậu trong giờ học nữa và chẳng thể cố tình đi chậm lại để đợi cậu ở cầu thang. 

Chàng trai à, chỉ còn vỏn vẹn 3 tháng cuối để chúng ta bên nhau, hãy tiếp tục phấn đấu vì mong muốn được cứu người mà cậu hằng mong ước, tớ cũng cố gắng vì mục tiêu riêng của mình. Hãy cứ yên tâm, chỉ cần cậu quay đầu lại sẽ thấy một người luôn âm thầm ủng hộ cậu hệt như cái cách tớ lặng lẽ bước sau lưng cậu trên sân trường. Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu vì đã khiến thanh xuân của tớ thêm đẹp đẽ. Cảm ơn vì đã trở thành một phần thanh xuân của tớ.

 

Tác giả: Son - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Trợ giúp

Thông tin liên hệ

Lưu niệm
Tỷ giá ngoại tệ
Vui lòng bật javascript để xem tỷ giá
THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập22
  • Máy chủ tìm kiếm5
  • Khách viếng thăm17
  • Hôm nay5,720
  • Tháng hiện tại26,438
  • Tổng lượt truy cập8,344,168
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây