Con đường tình yêu

Thứ tư - 26/05/2021 00:21
Anh chiều cô như vậy đấy, đưa cô đi khắp ngõ ngách cái Hà Nội này, ăn bao nhiêu là món ngon, chụp không biết bao nhiêu là tấm ảnh. Có lẽ, Thế Vũ chính là lý do khiến cô yêu nơi này đến thế.
***
Dạo này Hà Nội chuẩn bị bước sang thu rồi. Trời càng ngày càng xanh và trong vắt, thời tiết cũng dịu nhẹ hơn hẳn. Dưới góc nhìn của một kẻ mộng mơ, yêu cái đẹp thì thành phố này giờ đây càng trở nên đẹp hơn bao giờ hết. Hà yêu cái giản dị của nơi đây, yêu hết và yêu lắm cái nét đẹp mà chẳng ngôn từ nào có thể diễn tả nổi.
Năm nay đã là năm thứ ba trong cuộc đời sinh viên của Hà. Trải qua đến ba cái mùa thu ở đây rồi nhưng chẳng thể nào biết chán. Mùa thu làm con đường Xuân Thủy cũng như khác lạ. Vẫn là tắc đường, là xe cộ, là dòng người xô đẩy nhưng sao mùa thu lại làm những điều thường ngày ấy có vẻ yên bình hơn một chút. Hôm nay dường như lại càng trở nên khác lạ hơn. À, hôm nay là sinh nhật anh ấy, là người mà Hà đã từng thương rất nhiều.

Vẫn nhớ như in cái lần đầu tiên gặp nhau của hai đứa. Lần đầu tiên bước chân vào cánh cửa trường đại học, Hà ngày ấy là cô gái ngu ngơ nhưng lại may mắn va phải anh Vũ và thế là mọi chuyện bắt đầu. Thế Vũ là sinh viên năm ba cùng khoa với Hà, anh đã giúp đỡ cô mọi chuyện trong cuộc sống để cô có thể làm quen với mảnh đất Hà Nội xa lạ này. Lần đầu tiên có một người quan tâm mình đến thế, chăm sóc mình cẩn thận đến vậy, lắng nghe mọi khó khăn của mình thì bất cứ cô gái nào trên đời này cũng rung động mà thôi.
Thực ra có lẽ ngay từ lần đầu nhìn thấy anh thì cô đã biết mình không còn lối thoát nữa rồi. Người con trai ấy có một làn da trắng đến phát sáng và đặc biệt là một nụ cười tươi đến mức người đối diện cũng mềm lòng. Nụ cười ấy đã từng theo Hà trong suốt những giấc mơ, và còn nữa, người ấy có một chất giọng trầm ấm,đặc biệt ngọt ngào.
“Em học khoa Toán phải không?”
Ký ức về câu nói ấy hằn sâu trong tâm trí cô chẳng cách nào xóa nhòa. Mối tình đầu lúc nào cũng mang một hình tượng đẹp như thế, ấm áp như thế nhưng lại càng buồn hơn.
Ngồi trên “con đường tình yêu” của trường làm Hà nhớ lại những lần cùng anh trò chuyện lâu thật là lâu. Ừ lạ lắm, cứ chiều nào mà anh có tiết học với cô là anh sẽ đón cô tan học và cùng nhau đi dạo trên con đường này. Rồi sau đó hai người sẽ ngồi ở một góc nhỏ quen thuộc, ngắm nhìn hàng lộc vừng thẳng tắp và đương nhiên là sẽ không quên ngắm nhìn nhau. Cô và anh nói với nhau cả tỷ chuyện trên đời này, nói mãi cũng không hết chuyện, nói đến khi cả hai cái bụng phải reo lên thì mới dừng lại. Lúc đó, anh sẽ dẫn cô đi ăn món bún bò Huế yêu thích, mà phải là quán quen thì mới chịu cơ. Anh chiều cô như vậy đấy, đưa cô đi khắp ngõ ngách cái Hà Nội này, ăn bao nhiêu là món ngon, chụp không biết bao nhiêu là tấm ảnh. Có lẽ, Thế Vũ chính là lý do khiến cô yêu nơi này đến thế.
Anh cũng từng nói với cô rằng
“Anh yêu Hà Nội lắm vì Hà Nội có em”
Cô bật cười vì sự dẻo miệng của anh
“Chẳng phải anh yêu thành phố này trước cả khi em đến cơ mà?”
Anh cũng cười, xoa đầu cô và nói
“Vì Hà Nội có Hà đấy, ngốc ạ”

Hóa ra lại là một điều ngọt ngào như vậy.
Đáng tiếc rằng mối tình đầu nào cũng vậy, cũng sẽ có một kết thúc buồn.
Kết thúc kỉ nghỉ hè năm thứ nhất thì anh quyết định du học thạc sĩ tại Pháp.
Vậy là mọi chuyện kết thúc trong yên bình, hai người chia tay và anh thì đi du học.
Hà vốn dĩ nghĩ rằng mình sẽ khóc nhưng cô lại chẳng rơi lấy một giọt nước mắt.
Đó chẳng phải kiên cường gì đâu, chỉ là đã rất lâu rồi kể từ khi đó cô chẳng  thể mở lòng với một ai. Những giấc mơ về ngày đầu gặp nhau thỉnh thoảng vẫn làm cô đau đớn. Thỉnh thoảng cô vẫn nhớ tới anh như một thói quen. Bởi đâu đâu trong cái trường này cũng đầy kỉ niệm của hai người.
Hình như ai đó nói anh về nước rồi. Hình như anh chuẩn bị kết hôn với một người bạn cùng học với anh ở Pháp.
Nhiều lần cô nghĩ đến viễn cảnh gặp lại của hai người thì sẽ thế nào? Nhưng bây giờ cô đã hiểu ra rằng câu hỏi “Anh sống có tốt không?” thật vô vị làm sao.
Đương nhiên rồi, anh sẽ sống tốt khi không có em thôi, bởi nếu không ổn thì anh đã trở về tìm em rồi.
Cô biết rằng đã đến lúc thực sự cần phải buông bỏ tình yêu này rồi. Hai người không cần thiết phải gặp nhau bởi vì chẳng còn gì để nói nữa cả, biết cả hai vẫn còn sống tốt là được rồi.
Tạm biệt anh, Thế Vũ, mối tình đầu của em…

Tác giả: LẠC - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

Trợ giúp

Thông tin liên hệ

Lưu niệm
Tỷ giá ngoại tệ
Vui lòng bật javascript để xem tỷ giá
THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập31
  • Máy chủ tìm kiếm6
  • Khách viếng thăm25
  • Hôm nay7,684
  • Tháng hiện tại30,088
  • Tổng lượt truy cập8,347,818
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây