Chúng ta đủ lớn để chấp nhận hiện thực rồi

Thứ bảy - 02/04/2022 02:43

Bầu trời hôm nay cũng vẫn xanh nhưng không đẹp như trước. Vì chúng ta đã lớn và ước mơ cũng không còn nhiều.

***

Bầu trời năm ấy còn xanh lắm. Vì chúng ta còn trẻ và ước mơ cũng nhiều. Tuổi trẻ mà, ai chẳng có những mơ mộng, những viễn tưởng về một tương lai hoàn hảo nhất. Anh và em cũng từng như thế. 

Chúng mình bên nhau ở những cái tuổi đẹp nhất của đời người. Chúng ta chưa biết cái gì gọi là e dè hay sợ sệt, anh thích mạo hiểm, em muốn đương đầu, chúng ta của những năm tháng ấy chưa từng biết lùi bước. 

Em thích báo chí, anh thích chụp ảnh. Chúng ta có dòng máu nghệ thuật chảy trong người, điều đó làm chúng ta lầm tưởng rằng mình sẽ có thể bước đi trên cùng một con đường rất dài. 

dao_-_choi_1

Tuổi 17, chúng ta hứa hẹn cùng thi vào một trường Đại học, ở cùng một dãy trọ, sáng chở nhau đến trường khi bình minh vừa hé mắt, chiều đèo nhau về dưới ánh nắng hoàng hôn của Sài Gòn tấp nập. Ước mơ của đôi ta đã từng chỉ đơn giản đến thế, và nó hoàn hảo không chút tì vết. Nhưng hiện thực chưa bao giờ buông tha cho những mơ mộng hay lầm tưởng. Chúng ta không thể chiến thắng thứ mang tên số phận. Em không đậu báo chí, anh cũng chẳng thể đậu điện ảnh. Chúng ta lần đầu đối mặt với việc chia xa.

Em theo đuổi chuyên ngành tài chính khô khan, anh cũng buộc phải học ngành kĩ thuật cứng nhắc. Chúng ta lần đầu nếm mùi thất bại, chấp nhận bước trên con đường mà mình chưa bao giờ nghĩ tới. 

Em và anh cố gắng níu kéo lấy những thứ mang tên thời gian. Mình cũng vẫn cố gắng cùng nhau, nung nấu ý định chống lại cả thế giới. Chúng ta từng nghĩ rằng, dù thế giới có quay lưng, chúng ta cũng sẽ không bỏ rơi nhau. Ít nhất chúng ta đã làm được trong suốt những năm tháng bồng bột nhất đó anh nhỉ.

Ra trường, anh theo làm nhiếp ảnh tự do, bị cả gia đình phản đối. Tuổi 21, anh gần như chẳng có gì trong tay, nhưng ít nhất anh có em. Em cũng thế, theo đuổi sự nghiệp vẽ tranh viết truyện đầy chông chênh, không có bất kì một vệt sáng nào trừ anh trong đời. 

xinh_-_dep_1

Hôm đó nắng rất đẹp, trời rất xanh, nhưng rồi mình cũng lựa chọn buông tay nhau. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác jean em tặng, em vẫn mang đôi giày anh tích góp mua cho. Hai đứa mình chia tay không cần cãi vã. Chỉ vì đơn giản hình như mình bên nhau đủ lâu rồi.

Tuổi 23, 24, chúng mình đủ lớn để nhận ra như thế nào là hợp, là xứng, là thật lòng. Chúng ta thật lòng với nhau, cùng nhau trưởng thành, nhưng rất tiếc, hình như chúng mình hết yêu nhau mất rồi. Cũng có những đớn đau và luyến tiếc. Nhưng rồi chúng ta sẽ lại hạnh phúc thôi anh à, vì chúng ta đủ lớn để biết bản thân mình cần gì. 

Bầu trời hôm nay cũng vẫn xanh nhưng không đẹp như trước. Vì chúng ta đã lớn và ước mơ cũng không còn nhiều.

 

Tác giả: Aicii - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập15
  • Hôm nay6,496
  • Tháng hiện tại188,328
  • Tổng lượt truy cập8,305,521
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây