Một tâm hồn cô độc

Thứ hai - 04/01/2021 23:47
Một cách sống trầm lặng, đôi khi ghét sự xô bồ và các mối quan hệ, đang dần khiến tôi trở lên tách biệt với mọi người, không mối quan hệ mới, không cơ hội thăng tiến mới, và ngay cả không có cơ hội để tìm kiếm người yêu. Tôi biết điều đó, nhưng tôi ngại chẳng muốn thay đổi. Có lẽ tôi đã quen với vỏ bọc của chính mình.
***
Lâu lâu ta bỗng muốn viết một cái gì đó, gọi là tâm trạng cho một tâm hồn cô độc. Cô độc không phải vì ta không có bạn bè, người thân, mà sự cô độc khi ta có một cuộc sống đầy đủ, hạnh phúc mới thật sự là đáng sợ. Cô độc trong tâm hồn, cô độc trong suy nghĩ, cô độc trong hành động, và ta là người cô độc. Tôi tin chắc rằng trong chúng ta sẽ luôn tồn tại một khoảng thời gian cô độc, cô độc do gia đình không hành phúc, cô độc do bạn bè xa lánh, hay chính chúng ta đang tạo ra sự cô độc đó.
Tôi là một người rất thân thiện, hòa đồng. Bạn bè tôi đánh giá như vậy, những người xung quanh nghĩ tôi như vậy, tôi cũng tự cảm thấy mình như vậy. Đó là tôi của quá khứ, là vẻ bên ngoài của hiện tại và là mong muốn của tương lại.

Tình cờ tháng trước, tôi có dịp gặp lại người bạn cùng bàn năm lớp 11, sau 6 năm không gặp lại. Cậu ấy vẫn giống như trong tưởng tượng của tôi, là một người với năng lượng tích cực, vẫn theo đuổi công việc đó, vẫn là người bạn mà tôi luôn ngưỡng mộ. Và tôi sững sờ khi cậu ấy nói rằng: ”Tuyết của tôi ngày xưa đâu rồi”. Cậu ấy vẫn luôn nghĩ về tôi là một cô gái mạnh mẽ, hòa đồng, mạnh dạn, và có lẽ cũng sẽ thành công về mặt nào đó như cậu ấy hiện tại. Tôi chợt hoài nghi về chính bản thân mình. Tôi đã khác trong suy nghĩ của cậu ấy ư. Tôi hôm đó tôi suy nghĩ và nhận ra mình đã khác thực sự. Tôi mang trong mình sự cô độc do chính tôi tạo ra.
Trong một cuộc trò chuyện ngắn đầu giờ học buổi chiều của học kỳ cuối lớp 11, tôi băn khoăn về ngành nghề tương lại mà tôi thích. Hồi đó chúng tôi không có được định hướng nghề nghiệp thuận lợi như bây giờ. Ở vùng quê nghèo, bố mẹ luôn định hướng chúng tôi theo những ngành phổ biến hồi đó: Sư phạm, kế toán, xây dựng,...Tôi nói rằng tôi thích sự sáng tạo, thích môi trường làm việc năng động, không phải là văn phòng gò bó 8 tiếng/ngày. Và cậu ấy nói một câu làm thay đổi định hướng cả cuộc đời tôi. “Vậy thì theo Marketing đi”.
Marketing là ngành gì, phù hợp với tôi không. Tôi đã tin tưởng vào cậu ấy và quyết định sẽ thi đại học vào ngành Marketing. Tôi biết cậu ấy thích kinh doanh. Chúng tôi đã hồn nhiên lên kế hoạch về một tương lại tươi sáng rằng: Cậu ấy sẽ mở một công ty và mời tôi về làm nhân viên Marketing cho cậu. Chúng tôi sẽ cùng xây dựng một công ty phát triển. Đó chỉ là những suy nghĩ hết sức ngây thơ của các cô cậu học trò đang ngồi trên ghế nhà trường, chưa thấm trải sự đời. Tuy nhiên lên lớp 12, chúng tôi tách lớp và tôi cũng chuyển vô miền Nam học đại học. Từ đó chúng tôi không còn liên hệ nữa. Và câu chuyện có thể coi là cuối cùng đó vẫn luôn sống trong tâm trí của tôi, mỗi khi nhớ về thời học sinh. Tôi cũng không rõ cậu ấy có theo con đường như chúng tôi đã từng “vẽ” ra không. Nhưng tôi tin chắc rằng cậu ấy sẽ thành công trên con đường cậu ấy đã chọn.
Và tôi đã đúng, cả hai chúng tôi cùng chọn ngành Marketing để phát triển sự nghiệp. Cậu ấy thì vẫn kết hợp Marketing với kinh doanh để thỏa mãn đam mê của bản thân, thử kinh doanh một vài sản phẩm, nghiên cứu các mô hình kinh doanh của những người thành công trên thế giới. Đi dọc Bắc – Nam để tìm kiếm cơ hội cho bản thân. Còn tôi cũng đi theo nhiều ngã rẽ trong Marketing: từ truyền thông sang event rồi lại chuyển sang thị trường. Khá chông chênh cho một cô gái mới lớn nhưng thực sự đem lại nhiều kinh nghiệm quý báu.

Có lẽ chính cái vẻ ngoài hào nhoáng của ngành Marketing khiến mọi người luôn nghĩ tôi không phải là một người cô độc. Nhưng tôi tự nhận ra rằng, chính tôi đang cô độc chính mình với công việc và cuộc sống. Một cách sống trầm lặng, đôi khi ghét sự xô bồ và các mối quan hệ, đang dần khiến tôi trở lên tách biệt với mọi người, không mối quan hệ mới, không cơ hội thăng tiến mới, và ngay cả không có cơ hội để tìm kiếm người yêu. Tôi biết điều đó, nhưng tôi ngại chẳng muốn thay đổi. Có lẽ tôi đã quen với vỏ bọc của chính mình. Tôi an phận, hài lòng và chấp nhận nó, như một lẽ đương nhiên. Trở thành người vô hình trong một tập thể lớn đôi khi chẳng khó khăn gì.
Nếu bạn ở trong tình trạng như tôi bạn sẽ giải quyết như thế nào. Quyết tâm thay đổi bản thân để trở thành con người như mọi người luôn kỳ vọng, hay đơn giản chỉ là trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình. Hoặc là cứ lặng lẽ sống một cuộc sống trong lớp vỏ mình đã tạo ra, đơn giản và yên bình, và ta sẽ luôn là một cá thể cô độc.
Cho dù bạn giải quyết như thế nào, tôi mong bạn hãy phán đoán thật cẩn thẩn, hãy hành động như một người “trưởng thành”. Và hãy nhớ luôn là phiên bản hoàn hảo nhất của chính mình. Đừng sống cuộc đời của người khác. Vì bạn không phải là họ, bạn sẽ bị cô độc nếu muốn trở thành họ mà thôi.
 

Tác giả: Tran Tuyet - blogradio.vn

Tổng số điểm của bài viết là: 0 trong 0 đánh giá

  Ý kiến bạn đọc

THỐNG KÊ TRUY CẬP
  • Đang truy cập23
  • Máy chủ tìm kiếm2
  • Khách viếng thăm21
  • Hôm nay7,350
  • Tháng hiện tại170,206
  • Tổng lượt truy cập8,287,399
QUẢNG CÁO
Phan Thanh Phú
Quảng cáo 2
Liên kết site
Đăng nhập Thành viên
Hãy đăng nhập thành viên để trải nghiệm đầy đủ các tiện ích trên site
Thăm dò ý kiến

Bạn thấy Website cần cải tiến những gì?

Lịch Âm dương
Máy tính
Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây